Sunday, September 14, 2008

Một ngày nhiều cảm xúc


Mình chẳng biết phải bắt đầu từ đâu để nghĩ về một ngày nhiều cảm xúc, có lẽ nên được kể từ sự lười biếng vậy.

Đã gần một tháng trôi qua, nó không ngờ lại bị mình bỏ rơi đến thế vì mỗi ngày ít nhất mình cũng ngắm nghía nó mấy lần. Năng lượng ngày một ít đi và nó dần cảm thấy xấu hổ khi bắt gặp một ánh mắt từ ai đó. Kiệt quệ và không thể hoàn thành nhiệm vụ để rồi từ ban đầu là hai, đến năm và hiện tại là mười lăm phút trễ… điều không thể chấp nhận nhưng đành bất lực. Thật ra, đối với mình chỉ đơn giản là một phép cộng cho mười lăm nhằm tiếp tục lười biếng cho việc phải lết đi mua pin mới. Và cũng chính nhờ như vậy nên dạo gần đây lại hay trễ hẹn đồng thời ăn cắp được vài phút từ mọi người xung quanh. Điển hình là hôm nay, 1.15 mình phải có mặt tại nhà anh M để cùng đi xe đến nhà tang lễ nhưng kẹt nỗi giật mình thức giấc lúc 12.30 và sau đó thì…

“Dậy đi cưng, hôm nay cần phải đi đúng giờ đó”
“Tí nữa đi mà, còn sớm quá, mới có 12 giờ 30 chứ nhiêu. Chuẩn bị 15’, vọt đến nhà anh M 10’”
“Trời ạ! 2 giờ là người ta xong lễ vì vậy 1.15 là phải có mặt tại nhà anh M để còn đi đến đó nữa chứ”
“Ừ! Biết…nhưng đang lười biếng quá…trưa CN mà…lăn lộn trên giường chút đi”
“Bó tay! Quên là đồng hồ trễ 15’ sao…12h45 rồi đó”
“Ờ! Rồi…5’ nữa”

Cuối cùng thì lết tới lết lui, đúng 1h20 mình có mặt và thế là đã chôm chỉa được mỗi người 5 phút, nghĩ lại thấy tội lỗi ghê. Hôm nay cũng không đủ quân đi lắm, chị H và L thì trốn với lý do kẹt công việc, vì vậy điểm danh chỉ có anh M, anh T, anh C, anh H và mình. Ban đầu mình cứ nghĩ là đi chiếc Zace của anh M, ai dè được đi chiếc xe Civic đời cũ của anh H. Thời buổi kinh tế khó khăn, nên vừa chui vô xe mình đã hỏi xe này chạy hao xăng không anh. Sau một hồi tìm hiểu thông tin, biết được xe này được bán rẻ cho anh H với giá 50tr nhưng sau đó phải bỏ thêm 50tr để sửa và trên xe luôn có 1 cái khăn ướt, dùng để lau cái sợi dây gì đó để không cho nó nóng, chứ không thì nằm đường, xe chạy được 100km với 10 lít. Mình nghĩ cũng hay, nếu là mình chắc cũng không đủ can đảm để mua xe như vậy, nhưng chắc vì anh chị ấy có đứa con nhỏ và chị N lại đang mang thai nên có xe hơi cũng tốt. Mình cũng muốn có 1 chiếc xe hơi cho dù hàng tháng phải bỏ thêm chi phí tiền xăng nhưng bù lại được an toàn cho gia đình là quan trọng nhất.

1.35 bọn mình bước vào thì mọi người đang làm nghi lễ đưa người con trai ấy đi hỏa táng tại nghĩa trang Đa Phước. Hôm thứ sáu vừa rồi bọn mình đã đến viếng, nhưng không hiểu sao lần này mình lại càng có nhiều cảm xúc hơn. Mình không hiểu tại sao lại vậy, có lẽ vì người con của thầy mình ra đi đột ngột và đáng tiếc trong lúc còn rất trẻ, có lẽ vì đã để lại một người phụ nữ đơn côi và 1 đứa con nhỏ xinh xắn chưa đến 1 tuổi, có lẽ vì lần đầu tiên mình thấy thầy và cô suy sụp đến như vậy, có lẽ vì thầy và cô không thể gặp anh ấy lần cuối vì ở xa, có lẽ vì khung cảnh và vì…

Theo lời thầy thì anh ấy bị suy kiệt rồi ra đi đột ngột và thầy cũng không muốn tìm hiểu lại nguyên nhân vì dù có làm gì chăng nữa, nó cũng sẽ gây nhiều đau lòng hơn là nguôi ngoai. Còn đối với mình, mình cảm thấy thật tiếc vì đáng lẽ ra sẽ không phải có tình huống xấu nếu biết chăm sóc và lo lắng cho sức khỏe. Mình cũng không rõ tại sao!

Mình không thể cảm nhận được nỗi đau của thầy nhưng khi mình thấy thầy suy sụp rất nhiều, mình nhận ra rằng, cho dù người con này đã từng có lỗi và tổn hại đến thầy bao nhiêu, cho dù thầy đã từng không nhắc đến anh ấy và không ở chung với anh ấy một thời gian dài, nhưng khi anh ấy mất đột ngột thì nỗi đau của một người cha là vô hạn.

Đừng để bao giờ mình phải hối tiếc vì điều gì, mình luôn tự nhủ như vậy!

Mình không thể cảm nhận nỗi đau của cô nhưng khi mình thấy cô khóc, mình nhận ra rằng nỗi đau của người mẹ khi con mất là vô bờ, là không có gì khỏa lắp nỗi vào lúc ấy.

Mình không thể cảm nhận nỗi đau của vợ anh ấy nhưng khi mình thấy cô ấy vật vã và đau thương, mình nhận ra nỗi đau của người vợ khi mất chồng thật sự vượt quá sức chịu đựng của một con người. Lúc ở nghĩa trang trước khi đưa anh ấy đi hỏa táng, chị ấy đã khóc thảm thiết và trong một lúc nghĩ quẩn, chị đã tự cắn lưỡi của mình để được đi theo anh ấy. May mắn là gia đình phát hiện kịp nên bế chị ấy ra khỏi chỗ đau thương đó và cấp cứu kịp thời. Trước đến giờ mình không hề có ý nghĩ gì về việc này nhưng bây giờ mình lại được chứng kiến, thật lòng lúc đó mình muốn quay đi, bịt tai lại để không nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận được những gì xảy ra chung quanh. Gia đình chị ấy kêu gọi bế đứa nhỏ lại để mẹ nó nhìn và có động lực để tiếp tục sống. Tiếng gọi ấy và những tiếng khóc như đang cào xé cảm xúc của mình! Mình không biết là nên tội nghiệp cho đứa bé vì chắc chắn nó sẽ không hình dung được khuôn mặt của cha mình, không cảm nhận được những thời khắc này khi lớn lên hay là mình nên mừng cho nó, vì thà như vậy để nó không phải cảm nhận nỗi đau mất cha, một nỗi đau khôn cùng.

Ngày hôm nay đã đem lại cho mình quá nhiều cảm xúc và mình sẽ không bao giờ quên được. Một điều chắc chắn là mình sẽ không để gia đình phải chịu những nỗi đau này, ba mẹ mình sẽ không và vợ mình cũng vậy!

Tất cả những nỗi đau sau này, hãy để mình gánh vác và chịu đựng! Chắc chắn là thế!

Related Articles

No comments:

Post a Comment