Tuesday, September 16, 2008

Mong chồng tỉnh lại đi khi còn chưa muộn


Gửi chồng của em!

Khi ngồi viết những dòng tâm sự này cho anh, mà nước mắt em cứ trào ra. Em không mong anh sẽ đọc được tâm sự, nhưng em vẫn hy vọng có lúc anh sẽ đọc được nó. Và chỉ có cách này em mới có thể giãi bày những suy nghĩ của em với anh bởi vì bình thường anh đâu có cho em cơ hội để được nói, được tâm sự những điều mà em suy nghĩ.

Gần 10 năm làm bạn đời với anh, chưa một lần nào chúng mình to tiếng cãi vã về chuyện tình cảm, mà chỉ là một đôi lần tranh luận bất thường về cách chăm sóc và nuôi dạy con cái. Những chuyện đó không làm em buồn, rồi chỉ 2-3 ngày chúng mình lại vui vẻ bình thường. Em biết rằng cuộc sống vợ chồng nào cũng phải có lúc gợn sóng, không thể phẳng lặng như dòng sông được, nhưng mình phải biết đúng điểm dừng, phải biết mình là ai để đừng làm tổn thương đến gia đình và người thân chứ.

Em linh cảm có điều gì bất ổn đang đến với gia đình mình, một sự rạn nứt hạnh phúc đến hẫng hụt tưởng chừng như nghẹt thở mà từ trước đến giờ em mới thế. Từ hơn 2 tuần nay, em cảm nhận một sự khác biệt, một tâm lý, một nét mặt, thái độ và cả những hành động không bình thường như trước của anh.

Mọi khi anh nhanh nhẹn hoạt bát là thế, anh luôn chuyện trò vui vẻ với hai mẹ con. Tối nào, trưa nào anh cũng thích xem phim trên truyền hình cáp, công việc thì quá bận với bệnh nhân, anh cũng chẳng có thì giờ để nghĩ đến chuyện nọ kia và không bao giờ đi ra ngoài vào những buổi tối mà không có em. Hoặc nếu đi đâu, làm gì anh cũng thường nói cho em biết. Nhà mình dùng Internet từ lâu nhưng có bao giờ anh lên mạng hoặc quan tâm đến nó đâu.

Anh còn nhớ không, những buổi tối rảnh, em thường nhổ tóc trắng cho anh, con học xong thì đọc truyện cười cho bố mẹ nghe, em thấy cuộc sống thật hạnh phúc. Em từng tự hào về anh với bạn bè và người thân rằng mình có một người chồng đẹp trai, giỏi trong chuyên môn, khéo tay việc gì cũng làm được, có trách nhiệm với gia đình và yêu thương vợ con hết mực. Nhưng giờ đây mọi suy nghĩ, niềm tin về anh đã làm em sụp đổ. Em có cảm giác anh đang giấu em điều gì, anh đang có những suy nghĩ tơ tưởng đâu đó không thực tế, anh đang hành động theo những ý thích thức thời của mình để đắm mình trong những cảm giác thăng hoa mà quên mất cái tổ ấm của mình.

Em có bầu gần 4 tháng, sức khỏe yếu nên em đã không thể đi lại được bình thường mà phải nghỉ ngơi và làm việc tại nhà. Em không thể kiếm tiền nhiều như mọi khi, không thể có những quan hệ giao tiếp với bạn bè bên ngoài cũng như không thể đi lại như một người bình thường. Tâm lý của em đôi khi cũng thay đổi bất thường do bị hẫng hụt. Anh đã động viên em nhiều ‘được con cái phải hy sinh sự nghiệp’, em đã cảm thấy an tâm vì có người chồng hiểu biết, đảm đang như anh.

Em vẫn luôn cố gắng nấu những món ăn ngon thay đổi cho hai bố con, nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ để anh không phải bận tâm về chuyện bếp núc cho em. Em cũng biết từ bây giờ anh sẽ phải vất vả để lo lắng cuộc sống nhiều hơn, và em lại không thể làm thỏa mãn ‘chuyện đó’ cho anh những lúc này.

Nhưng thời gian này, công việc của anh ít hơn, anh bắt đầu lên mạng nhiều hơn cách đây 3 tuần. Lúc đầu chỉ một lúc, rồi có nhiều khi quên mất thời gian, anh lên cả buổi, có những lúc sáng sớm tinh mơ, trưa, chiều, tối. Có những buổi nhà mình ăn sớm xong 6h tối, anh đã vội vàng lên ngay mạng đến 12h đêm anh mới xuống. Có những lúc ở bên ngoài về, anh vội vàng lên mạng, bật tắt rất nhanh chỉ 5-10 phút.

Em đang thấy ở anh đang có một cảm giác mới lạ, một cảm giác thấp thỏm, lo âu, những cái nhìn đăm chiêu suy nghĩ, có những lúc anh lại lơ đễnh, quên quên nhớ nhớ đến tội nghiệp. Em gọi anh, thấy anh hoảng hốt giật mình như nửa tỉnh nửa say. Anh có thể không nghĩ là em lại hiểu tâm lý anh đến vậy? Vì em là vợ của anh mà anh cũng quên rằng em lại chuyên về quản lý và tuyển dụng con người nên em nhận đoán bắt bệnh của mọi người rất nhạy cảm không?

Rồi 2 lần vô tình em đã gặp anh đang vào chat, thấy em đến anh lại hoảng hốt chuyển ngay sang màn hình khác, nhưng em biết hết mà vẫn như không biết gì. Em vẫn vui vẻ trò chuyện bình thường, vẫn chiều anh, làm những bữa cơm dẻo canh ngọt cho anh. Em không phải là người ghen tuông vớ vẩn hồ đồ, em cũng rất thoải mái và gần gũi với bạn bè của anh từ trước đến nay và kể cả anh có đi công việc buổi tối em cũng chẳng phải lo nghĩ gì. Nếu anh làm điều gì khuất mắt trông coi thì em đâu phải suy nghĩ nhiều đến vậy?

Nhưng sự việc đã không đơn giản, và chuyện gì đến vẫn phải đến. Ngày 22/9, khi đang ngồi cùng anh nói chuyện thì anh có một cuộc điện thoại gọi bất thường. Anh nói chuyện điện thoại dường như cũng không được tự nhiên, cứ ấp úng, anh lấy lý do đi đón bệnh nhân đang đứng Vạn Bảo. Lúc đó là 7h15 tối. Anh nói sẽ về ngay, nhưng không phải, em đã đợi anh đến 10h45 tối anh mới về.

Em có hỏi anh thì anh lại ậm ừ, cái dáng vẻ ngượng nghịu dấu đầu hở đuôi lẽ nào em không hiểu được anh? Nếu anh về mà đến bên em, giải thích rõ ràng để em hiểu em sẽ chẳng trách anh, em sẽ chẳng phải suy nghĩ gì nhiều, nhưng anh lại mặc kệ. 5 phút sau anh lại lên máy tính vào mạng. Đúng 12h đêm anh mới xuống đi ngủ.

Rồi ly nước đã tràn. Em đã quá giận anh, mà cũng chẳng thể ngủ được. Khi anh xuống em đã nói thẳng suy nghĩ của em về sự bất thường đó, em cũng trách anh vì đã không dành thời gian để quan tâm dạy con trong khi em lại mệt mỏi vì có bầu. Thật vô lý là anh đã tức giận vác gối sang giường khác ngủ nếu em đã nói ‘trúng tim’ của anh?

Em đã phải từng giờ từng ngày để mong cho mình cố gắng giữ được thai đến kỳ sinh nở, cố gắng ăn uống và cố gắng không được suy nghĩ nhiều để ảnh hưởng đến thai nhi. Nhưng em đã không thể làm được điều đó vì những việc làm vừa rồi của anh.

Rồi 1 tuần trôi qua, anh vẫn vậy, vẫn đều đặn lên mạng mỗi lúc rảnh sáng, trưa, chiều, tối đêm đến 12h. Em không biết dù anh có làm gì, anh học gì, xem gì mà nó cuốn hút và hấp dẫn anh hơn cả vợ con để anh phải bỏ bê đến thế. Ngày nào em cũng vào mạng, nhưng ngày nào em cũng đã thấy anh vào google phần ‘tim ban’. Em cũng đã từng nói với anh rồi ‘mình còn có nhiều thứ phải làm, phải suy nghĩ lắm, em còn phải sinh nở, anh còn phải lo cho cuộc sống của mấy mẹ con. Internet thì em cần thật, anh cũng cần thật, nó là kho tri thức không bao giờ thừa. Nhưng nó lại là kho bãi rác vô hình với những điều vô bổ không bao giờ tốt’.

Anh đã im lặng không nói gì và bỏ đi. Suốt 1 tuần liền, cả em và anh sống thật căng thẳng mệt mỏi, không ai nói năng tâm sự gì, giường ai người nấy ngủ. Em vẫn nấu những bữa cơm ngon đợi anh, vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với anh như không có gì, nhà cửa vẫn sạch sẽ gọn gàng, nhưng đến bữa ăn anh thường né tránh nói ‘chưa đói’ để em phải ăn một mình. Em đã rất buồn vì phải nuốt cơm trong những giọt nước mắt. Anh vẫn đèo em đi, vẫn làm những việc nếu em muốn, nhưng dường như nó chỉ là ‘khách sáo’ mà ‘trống rỗng’ hoàn toàn. Em thấy cả tuần vừa qua, mình sống với nhau như hai kẻ xa lạ, nặng nề, vô cảm.

Ngày 26/9, 10h tối em thấy anh mặc quần áo chuẩn bị đi đâu, em biết vậy, nhưng lơ đi không hỏi, không nói gì. Anh xuống đến tầng 1, chắc nghĩ trời tối thế nào lại quay lên thôi không đi nữa.

Ngày 27/9, 6h chiều nhà mình đang có khách, anh vội vàng đi mà không thể ở lại tiếp khách. Nhưng 20 phút sau anh đã về. Chắc cuộc hẹn bị trượt nên không gặp được người cần gặp. Rồi cả nhà ăn cơm, nhưng anh ăn chưa đầy bát cơm, lại có một cuộc điện thoại gọi bất thường. Anh đã không thể giữ một cách bình tĩnh tự nhiên nói chuyện trước mặt em mà phải xuống tầng 1 để nói chuyện. Nhưng em vẫn nghe thấy và hiểu câu chuyện anh đang nói gì.

Rồi anh lại ra đi vội vàng trong quên lãng, lấy xe ga của em anh đi, mùi nước hoa thơm lừng quyến rũ. Anh đã lơ đễnh đến nỗi để quên cả điện thoại ở nhà. 10h anh vội về nhà lấy điện thoại rồi đi tiếp đến 10h45 tối. Khi về nhà, anh cũng không một lời giải thích nào với em về hành động kỳ quặc đó mà coi như một sự ngang nhiên bình thường. Rồi anh lại lên mạng đến 12h đêm.

Em không có ý tra hỏi, dò xét anh nhiều, nhưng chính những sự không trung thực, những lời nói dối, những hành động và thái độ bất thường của anh làm em phải suy nghĩ, rất rất nhiều. Em biết đầu dây bên kia là cô gái, gọi ở một bốt điện thoại công cộng tại đường Láng. Cô ta không có điện thoại. Rồi vô tình em cũng được biết anh mới xin được một chiếc điện thoại cũ của người nhà, trong gia đình nhà mình thì không ai thèm dùng loại điện thoại second-hand đó, nhưng những người không có điện thoại thì cho dù có cũ cũng là tốt rồi, miễn sao có thể mail, nói chuyện với nhau thoải mái mà không phải ra bốt công cộng vẫn còn tốt chán! Nếu anh đọc được đến đây, chắc anh sẽ hiểu cái mà em cảm nhận, linh cảm là như thế nào với anh.

Anh nói bóng nói gió là bây giờ phải đi giao lưu kết bạn, phải tham gia câu lạc bộ gì gì đó. Em đã không nói gì nhưng trong lòng thì buồn lắm. Tại sao anh lại thay đổi nhanh thế? Anh hãy tỉnh lại đi bây giờ vẫn còn chưa muộn, anh đừng để lún sâu thêm vào cảm giác mới lạ bồng bềnh mà nguy hiểm đó. Tất cả chỉ là những cảm giác mơ hồ, trên mây trên gió, cái hạnh phúc tưởng chừng như mới mẻ ngọt ngào nhưng lại là con dao 2 lưỡi sẽ phá tan hạnh phúc nhà mình đấy.

Ai cũng ít nhất phải có một lần ‘say nắng’ hoặc ‘cảm gió’ ngoài vợ hoặc chồng, nhưng mình hãy biết mình là ai, mình đang ở đâu. Vậy anh hãy tỉnh lại đi, khi cuộc sống của mình còn biết bao sự lo toan bề bộn và điều quan trọng là anh đừng làm tổn thương đến em để ảnh hưởng đến thai nhi. Anh nói là ‘anh biết anh phải làm gì’, vậy anh có biết là khi một phụ nữ ở độ tuổi như em mang bầu khó khăn rất cần sự quan tâm, động viên, chia sẻ của người chồng không?

Nếu em cũng như anh, em cũng lên mạng suốt ngày mà không quan tâm đến bữa ăn giấc ngủ của hai bố con thì anh sẽ như thế nào? Em vẫn còn nhớ cái cảm giác của anh cách đây 6 năm, khi mà tình cờ anh nhận được một tin nhắn không bình thường của một khách hàng của em; rồi những buổi tối em phải đi dự tiệc hội nghị của công ty, anh đã buồn và không bằng lòng với em như thế nào? Nhưng em đều giải thích rõ ràng và không có bất cứ hành động nào trái khoáy như anh bây giờ.

Đành rằng nếu anh quen biết, quan hệ bạn bè ở bên ngoài, khuất mắt trông coi em ra, nhưng ở đây nó cứ hiện hữu trước mắt em. Vậy có thể nào em lại chịu đựng được? Đã hơn tuần nay, em không thể có một giấc ngủ bình yên, mỗi ngày em chỉ chợp mắt được 2-3h rồi lại tỉnh giấc. Cả đêm 27/9 em không ngủ được tí nào. Em cũng biết anh không thể ngủ được. Không biết là anh đang nghĩ đến gia đình mình hay những cảm giác thăng hoa mới mẻ mà mất ngủ đến vậy.

Bình thường anh có dậy sớm hay trằn trọc thế đâu? 3h30 sáng anh đã tỉnh giấc, rồi anh lại lên mạng, 4h15 sáng anh đi tập thể dục. Chắc anh tưởng em ngủ say ngon giấc mà không biết tí gì về những ‘sự việc bất thường’ của anh? Anh lầm đấy, nhưng em lại hiểu anh hơn bao giờ hết. Em đã không thể nói được trực tiếp và cũng chưa có dịp để nói với anh những suy nghĩ này và cũng chưa chắc anh đã chịu ngồi để nghe em nói đến phút cuối cùng.

Nhìn con trai trong giấc ngủ say như thiên thần mà lòng em như thắt lại, em đã khóc trong đêm như thế biết bao ngày mà anh đâu có biết không? Anh không hiểu em, hay em không đáp ứng được nhu cầu của anh để anh phải đi tìm cảm giác mới lạ? Con ơi hãy tha lỗi cho bố mẹ lúc này nhé. Còn cái sinh linh bé nhỏ đang hình thành trong bụng của em thì sao đây? Em đã vừa viết đến đây vừa khóc vì thấy thương con, thương mình quá, vậy lúc này anh có cảm nhận được điều đó không?

Một lần nữa em mong anh hãy nghĩ lại, cho dù anh làm việc hay anh làm gì đi chăng nữa, nhưng đừng ‘quá đà, quá sức’. Anh phải dành thời gian hơn nữa để quan tâm chăm sóc đến với ‘vợ cái con cột’ của anh, chứ đừng để đến lúc ‘tức nước phải vỡ bờ’. Em cần có anh, con cần có bố, còn những người khác họ không cần anh đâu, và anh cũng đừng để đánh rơi hạnh phúc của mình bằng những cơn say nắng cuộc đời.

Vợ của anh.

(M.P.)

Related Articles

No comments:

Post a Comment