Friday, May 29, 2009

Thời gian

Truyền thuyết kể rằng ở xứ Thebes có một con nhân sư quái ác, một quái vật mặt phụ nữ, mình sư tử và có cánh chim, ra một câu đố quái quăm nhưng ai không trả lời được thì nó ăn thịt: "Sinh vật nào buổi sáng đi bốn chân, buổi trưa đi hai chân, và buổi chiều đi ba chân?”. Cuối cùng Oedipus, một trong những anh hùng nổi tiếng nhất của Hy Lạp, đã trả lời đúng: “Con người”. Khi chúng ta mới sinh ra là những đứa trẻ tập bò, khi lớn lên là những người trưởng thành đi đứng hiên ngang và khi về già, chúng ta lại cần đến gậy trong từng bước chân.

Bao nhiêu năm sau, hoàng đế Napoleon của Pháp từng nói thời gian là một kẻ cướp mà pháp luật không hề đá động đến nhưng lại lấy đi những gì quý giá nhất của chúng ta.

Chúng ta hôm nay, liệu có cảm nhận được thời gian giống Oedipus và Napoleon của thời xa xưa? Tôi nghĩ câu trả lời tự tồn tại ở bản thân mỗi người.

Theo Wikipedia, Thời Gian là một thành phần của một hệ thống đo lường được dùng để diễn tả trình tự xảy ra của các sự kiện, để so sánh độ dài của các sự kiện, và khoảng cách giữa chúng, để lượng hóa chuyển động của các đối tượng. Và tôi cho rằng lượng hóa chuyển động của các đối tượng còn có ý nghĩa là môi trường chứa đựng sự thay đổi của sự vật, rõ ràng nếu mọi vật bất động, không thay đổi thì thời gian trở nên vô nghĩa mặc dù vẫn tồn tại khách quan.

Do đó giá trị của thời gian dựa vào sự thay đổi của sự vật. Nơi mà chúng ta làm được nhiều việc, quá trình thay đổi của sự vật xảy ra nhanh thì ở đó thời gian càng có giá trị và ý nghĩa hơn. Và tôi nghĩ chắc hẳn ai trong chúng ta điều biết giá trị của thời gian vì mỗi người chỉ có một thời gian để sống, đặc biệt hơn nữa chúng ta cũng không biết mình còn bao nhiêu “tài sản giá trị” ấy.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là chúng ta rất hiếm khi hoặc không bao giờ nuối tiếc thời gian hay thấy mình thiếu thốn dù nó rất hạn chế. Nói một cách chính xác hơn, chúng ta quan tâm tới sự hạn chế của nó vì nó không đủ để chúng ta có được điều này, điều nọ, chứ không phải quan tâm vì thời gian là thước đo cho cách mà chúng ta sử dụng nó để tạo ra tất cả những giá trị chân thật khác trong cuộc đời.

Tại sao lại vậy? Đó là vấn đề hữu hạn trong quan điểm về “NGÀY MAI”! Tôi vẫn còn nhớ câu chuyện về nó.

Khi bạn còn trẻ, vừa ra trường liền phải lăn xả vào xã hội để tạo nền tảng cho sự nghiệp, trau dồi kỹ năng để thăng tiến và nghĩ trong đầu rằng mình sẽ chăm sóc cuộc sống cá nhân, gia đình vào ngày mai.

Khi bạn bước qua tuổi 30 với nghề nghiệp ổn định và điều này buộc mình phải phấn đấu hơn nữa để giữ vững thành quả sau bao năm, đồng thời tiến triển hơn nữa để có nhiều điều kiện cho con cái mai sau phát triển, và lại một lần nữa, bạn chờ ngày mai để chăm lo cho cuộc sống cá nhân, gia đình.

Và ngày mai, khi tất cả nỗ lực của bạn được đền bù xứng đáng. Bạn đang ở vị trí cao và bắt đầu bạn trở nên lo lắng với áp lực phải bảo vệ thành quả và sợ hãi sự cạnh tranh của thế hệ trẻ phía sau. Một lần nữa cho ngày mai.

Rồi ngày mai đến, nhưng có lẽ quá trễ để bắt đầu một ngày mai thực sự cho chính mình vì bạn đã già, thời gian đã tàn nhẫn cướp mất đi sức lực của bạn lúc này.

Câu chuyện của NGÀY MAI là vậy, nhưng
đừng vội lo lắng bạn ạ! Vì chúng ta còn một thứ quý giá khác, đó là THỜI ĐIỂM HIỆN TẠI. Ngay khi bạn đọc tới những dòng chữ này, thì thời điểm này là thời điểm quan trọng nhất của bạn, vì chỉ ngay lúc này, bạn có thể tác động và làm thay đổi nó. Ngày mai thực sự của bạn đã đến.

Tôi không có ý định viết tiếp với những kỹ năng để quản lý thời gian như tổ chức công việc, học cách nói không, hành động theo độ ưu tiên, giao việc cho người khác, v..v.. vì tôi nghĩ bạn đã đủ hiểu biết về nó. Vấn đề của bạn cũng là vấn đề của tôi, đó chính là trân trọng, hiệu quả hơn để thời gian càng có nhiều giá trị và ý nghĩa.

29/05/09

(TuanVietNam) - Chúng ta vừa qua tuần làm việc đầu tiên của kỳ họp thứ 5, QH khóa 12, một kỳ họp thu hút sự chú ý đặc biệt của người dân. Cho nên, cũng không phải “thiên vị” khi những câu nói của các quan chức, các đại biểu QH trong hoặc bên lề cuộc họp được nhắc tới nhiều trong Phát ngôn & Hành động ấn tượng tuần này.



VN không thu được kinh nghiệm gì từ khủng hoảng 1997, tiếc thay!

Nguyên Phó Thủ tướng Vũ Khoan. (Nguồn ảnh: VietNamNet)

Nguyên Phó Thủ tướng Vũ Khoan tỏ ra ấn tượng trước sức phục hồi của nền kinh tế Hàn Quốc sau cuộc khủng hoảng tài chính châu Á năm 1997: Chỉ 4 năm sau khủng hoảng, Hàn Quốc đã vươn dậy, tăng trưởng tới 8,6%/ năm. (Sài Gòn Tiếp Thị, 28/5)

Có được kết quả này là do Chính phủ Hàn Quốc đã nỗ lực tiến hành cải cách, tái cơ cấu trong hàng loạt lĩnh vực: luật pháp, ngân hàng, doanh nghiệp nhà nước…

Bàn về tình hình Việt Nam hiện nay, cựu Phó Thủ tướng nói: “Tôi có cảm giác là việc cơ cấu lại hệ thống doanh nghiệp Việt Nam chưa được đặt đúng tầm quan trọng mà nó đưa lại”.

Điều có lẽ làm ông Vũ Khoan còn buồn hơn thế, là Việt Nam đã không thu được bao nhiêu kinh nghiệm từ cuộc khủng hoảng khu vực 1997: “Chúng ta đã không có bất kỳ tổng kết nào. Thật đáng tiếc”.

Gộp sổ đỏ, sổ hồng: Quốc hội đã quyết từ... 6 năm trước

Phó Chủ tịch QH Nguyễn Đức Kiên khẳng định điều này với báo chí, đồng thời nêu rõ: “QH từ xưa đến nay chưa bao giờ nói hai, ba giấy. Từ năm 2003, QH đã thông qua Luật Đất đai, trong đó quy định thống nhất một giấy. Năm 2005, QH cũng lại nói một giấy.

Phó Chủ tịch QH Nguyễn Đức Kiên. (Ảnh: Việt Hưng)

… Năm 2007 khi giám sát về đầu tư xây dựng cơ bản, QH một lần nữa cũng tuyên bố trước quốc dân đồng bào là một giấy. Nhưng nói thế mà chẳng ai làm. Vậy mà thêm hai năm nữa trôi đi vẫn chưa ra được một giấy”. (Thời báo Kinh tế Việt Nam, 28/5)

Những lời ông Kiên nói cho thấy, vẫn còn đó khoảng cách giữa việc QH thông qua và Chính phủ chấp hành, hay như cách dùng từ của ông Kiên, “giữa luật và việc tổ chức thực hiện”.

Đã 6 năm trôi qua mà một nghị quyết của QH vẫn không đi vào thực tế. Đây là biểu hiện của vấn nạn “trên bảo dưới không nghe”, hay là kết quả của sự bất cập trong phối hợp, thống nhất hành động giữa các cơ quan liên quan?

Bản thân Phó Chủ tịch QH cũng đành… chịu, không giải thích được: “Lý do không thực hiện thì tôi không rõ lắm. Còn bây giờ trời không chịu đất, đất không chịu trời thì lại khẳng định một lần nữa là một giấy”.

Địa phương không thắc mắc, sao cử tri nơi khác cứ "rách việc"?

Trả lời phóng viên về dự án bô-xít, đại biểu QH Võ Văn Đủ – GĐ Công an tỉnh Đăk Nông – thẳng thắn: “Chúng tôi là đại biểu QH thì tỉnh ủy, địa phương, HĐND đều đã thống nhất về chủ trương, đều hy vọng kéo theo dịch vụ phát triển, có thêm công ăn việc làm. Nhưng bà con thì không có ý kiến. Người dân tại chỗ không hề thắc mắc, mà tại sao cử tri các nơi cứ thắc mắc”. (VietNamNet, 26/5)

Ông Đủ cho biết trước khi về thủ đô dự họp QH, tỉnh đã tổ chức tiếp xúc cử tri: “Khoảng 1614 cử tri tham dự, với 140 ý kiến phát biểu. Không cử tri nào đặt vấn đề về việc mỏ bô-xít triển khai thế nào. Nhân dân đồng thuận”.

Không rõ con số 140/1614 đã đủ nói lên sự đồng thuận của toàn thể chưa, nhưng có lẽ là vậy, nếu chúng ta hiểu 1474 cử tri còn lại kia “im lặng là đồng ý”.

Ngoài ra, khi chính quyền cơ sở đều đã thống nhất về chủ trương, thì cử tri có mặt có lẽ là để lắng nghe phổ biến, hoặc được vạch ra viễn cảnh “dịch vụ phát triển, có thêm công ăn việc làm” hơn là để phản biện, để “thắc mắc”, “có ý kiến”? Cho nên “người dân tại chỗ không hề thắc mắc”.

Còn tại sao cử tri các nơi khác cứ thắc mắc thì thật khó hiểu...

Năm 2010, Hà Nội hết các điểm ùn tắc giao thông?

(Nguồn ảnh: Tiền Phong)

Gần một năm sau khi mở rộng thủ đô, hiện tại, giao thông Hà Nội vẫn tiếp tục trong tình trạng ùn tắc thường xuyên với 124 “điểm nóng”, đến mức dư luận có ý lo ngại rằng chỉ vài năm tới, có khi người dân ở thành phố… không còn đi đâu được nữa.

Nhưng người thủ đô có thể lạc quan hơn một chút, bởi thành phố đang tiến tới kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long – Hà Nội. Thường thì những dịp “tiến tới kỷ niệm” là lúc để nhiều công trình cơ sở hạ tầng lớn, trọng điểm, ra đời, đường xá sẽ được tu bổ cho phong quang, sạch đẹp.

Giám đốc Sở GTVT Hà Nội Nguyễn Quốc Hùng cũng vừa cho biết: “… Quyết tâm của Sở là cố gắng từ nay đến năm 2010 xóa bỏ hết các điểm đen về ùn tắc giao thông”. (Tiền Phong, 28/5)

Bây giờ là gần giữa năm 2009 rồi, vậy là chỉ sang năm sau, Hà Nội sẽ hết các điểm ùn tắc? Nếu đúng vậy, cũng chẳng còn lâu nữa, người dân chúng ta có thể vui vẻ chờ đợi, và trong lúc chờ đợi thì nên gắng chịu đựng tình trạng ùn tắc hiện nay. Trời mùa hè nóng nực, đường xá nhiều bụi, xin đừng cáu kỉnh quát lác, gây sự với nhau khi phải nối đuôi xếp hàng trên phố. Hà Nội sắp hết ùn tắc rồi!

“Khó xác định ranh giới giữa tiền hoa hồng và hối lộ”

Tổng Thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền. (Ảnh: Việt Anh)

Tổng Thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền khá băn khoăn khi đề cập tới một số khái niệm căn bản: tham nhũng, hối lộ, tiền hoa hồng. Trong cuộc trao đổi với phóng viên, ông cho biết vừa đi nước ngoài về và thấy rằng “có nhiều hành vi ngoài coi là bình thường nhưng chúng ta lại coi là tham nhũng”.

Ví dụ tại Mỹ, nhiều khách sạn, nhà hàng nhân viên đều đòi tiền "bo", chi hoa hồng. Còn ở ta, nếu anh nhân viên ở loại hình dịch vụ nào đó nhận tiền của khách thì sẽ bị xử lý”. (VnExpress, 25/5)

Bỏ qua mấy ví dụ, việc Thanh tra Chính phủ còn thấy khó khăn trong việc phân biệt giữa tham nhũng và tiền “bo” cho thấy, đối với “dân”, hay cụ thể hơn nữa, với doanh nghiệp - những người thường phải trực tiếp giao dịch với cơ quan công quyền và dễ phạm tội hối lộ nhất – xác định ranh giới còn khó tới mức nào!

Thật ra, đề ra các quy định cụ thể về hành vi cho và nhận quà, “lượng hóa” giá trị của món quà, có lẽ không phải “nhiệm vụ bất khả thi”. Việc người đứng đầu ngành thanh tra Việt Nam thấy lúng túng trong việc này cho thấy nền luật pháp Việt Nam vẫn còn bất cập so với thực tiễn, và căn bệnh kinh niên của người Việt: luôn thiếu căn bản, từ khâu định nghĩa trở đi.

Ngừng bố trí chạy tàu với ê kíp nghi đánh hành khách

Xí nghiệp Vận dụng toa xe Sài Gòn đã tạm ngừng bố trí chạy tàu với ê kíp tàu TN2, là ê kíp bị tố cáo đánh hội đồng hành khách tại ga Vinh, tối 24/5. (VietNamNet, 28/5)

Anh Đinh Hải Sâm - người tố cáo bị nhân viên tàu TN2 đánh hội đồng. (Ảnh: D.Tuấn)

Ông Đoàn Long, Giám đốc Xí nghiệp, cho biết: “Ê kíp tàu này về đến TP. HCM đêm 26/5 thì sáng 27/5, xí nghiệp đã triệu tập để nghe tường trình trực tiếp và yêu cầu viết báo cáo về vụ hành khách Đinh Hải Sâm tố cáo bị nhà tàu đánh hội đồng”.

Cũng theo ông Long, quan chức của Tổng Công ty Đường sắt Việt Nam đã có chỉ đạo, nếu nhân viên có sai phạm nghiêm trọng thì có thể áp dụng hình thức kỷ luật cao nhất trong nội quy lao động của công ty, đó là sa thải. Tất nhiên, mọi việc còn phụ thuộc kết luận điều tra là nhân viên tàu TN2 có đánh hành khách thật hay không.

Dù sao đi nữa, việc làm của Xí nghiệp Vận dụng toa xe Sài Gòn cũng là một “hành động ấn tượng”: Thay vì ngay lập tức “phủ nhận sạch trơn”, hoặc “chờ xét đã”, thì Xí nghiệp cho thấy một cung cách làm việc ôn tồn: ít nhất cũng có yêu cầu nhân viên tạm ngừng việc để báo cáo lại sự tình, và sẽ thăm hỏi hành khách, tiến hành điều tra vụ việc. Khách hàng như Thượng Đế là vậy.

Ở nước tư bản, nhà báo có tì vết không trung thực rất khó tìm việc

Sắp tới ngày Báo chí Việt Nam 21/6, các ký giả trẻ tuổi có thể ghi nhớ những lời nhắn gửi của nhà báo lão thành Hữu Thọ: “Với nghề báo, cạm bẫy khiến tờ báo không trung thực, nhà báo bẻ cong ngòi bút vì lợi ích nào đó.

… Các nước tư bản phạt các tòa báo về tài chính rất nặng, đến mức phá sản nếu tờ báo không trung thực, còn nhà báo có tì vết về sự thiếu trung thực thì rất khó tìm việc. Trong cơ chế thị trường có nhiều cám dỗ hơn, người làm báo càng phải giữ được phẩm chất, để được xã hội kính trọng, đồng nghiệp nể và nhất là được độc giả tin cậy”.

Việt Nam không phải nước tư bản, nhưng những lời nhắn nhủ của nhà báo Hữu Thọ vẫn giữ nguyên giá trị, và sẽ mãi mãi còn giá trị, bởi đạo đức nghề nghiệp “là khía cạnh mà bất cứ nền báo chí nào cũng rất quan tâm”.

Khánh Châu

Lắp tivi để bù internet

Trên bàn làm việc của ông Trần Công Thanh, Trưởng ban Quản lý KTX ĐH Sư phạm Hà Nội hiện vẫn có rất nhiều đơn từ của SV liên quan đến việc nối mạng đến từng phòng. E ngại khó quản, trường "bù lại" bằng cách trang bị tivi cho cập nhật tin tức hằng ngày.

SV phòng 214 A6 KTX ĐH Sư phạm Hà Nội đang xem tivi trong phòng. (Ảnh: CQ)

“Cách đây khoảng một năm, nhu cầu nối mạng Internet của SV KTX ĐH Sư phạm Hà Nội bắt đầu rộ lên”, ông Thanh cho biết.

"Nối mạng Internet là cả một vấn đề lớn, vì nội dung của Internet rất nhạy cảm, môi trường ở đó phức tạp, dễ lôi kéo SV của trường tham gia vào những vụ việc không hay”, ông Thanh bày tỏ.

Việc lắp tivi có những hạn chế nhất định so với mạng Internet: Phụ thuộc giờ phát sóng, tất cả mọi người xem cùng một kênh không phải lúc nào cũng có chung sở thích, khả năng tìm kiếm không có, v.v…

Ông Thanh cho rằng, "lắp đặt cái gì cũng có cái khó và cái dễ. Cái chúng tôi băn khoăn nhất là quản lý. Lắp tivi, rõ ràng khâu quản lý đơn giản hơn hẳn. Các em cứ vô tư, thích xem gì tivi chiếu thì xem vì nội dung được phát sóng đã qua kiểm duyệt. Chúng tôi xác định: Đáp ứng được nhu cầu SV đến một mức nào đó trong khả năng cho phép của nhà trường”.

Ông Thanh khẳng định: “Việc lắp tivi để bù không nối Internet là giải pháp trước mắt. Nhà trường vẫn xem xét, học hỏi các nơi đã nối mạng để tìm cách quản lý được rồi mới tính tiếp”.


Cẩm Quyên

Trinh tiết

Trước tiên, tôi xin phép tác giả Cao Huy Thuần được trích dẫn một số đoạn trong “Quà Tết” – tác phẩm Thấy Phật.

Tôi tìm thấy niềm vui và yên bình khi đọc Thấy Phật, may mắn hơn nữa, tôi được thả mình trong những dòng suy nghĩ của bác và tìm thấy sự đồng cảm ở “Quà Tết”.

Được dẫn nhập từ vụ kiện của cặp vợ chồng người gốc Ả Rập tại Pháp, câu chuyện về một anh chồng đâm đơn ra tòa kiện chị vợ, xin hủy bỏ hôn thú theo điều 180 luật dân sự Pháp vì trong đêm tân hôn, anh ta phát hiện ra cô dâu không còn trinh bạch.

“Phần thắng, anh chồng nắm chắc trong tay, vì điều 180 nói rõ: nếu có lầm lẫn về “đặc tính cốt yếu” của người phối ngẫu, người kia có thể yêu cầu hủy bỏ giá thú. Anh là Ả Rập, Hồi giáo, chị là Ả Rập, Hồi giáo, cùng một văn hóa, cùng một phong tục, cùng một tôn giáo, cả hai đều yên chí trong đầu rằng trinh tiết là “đặc tính cốt yếu”…Anh bị lừa vì chị nói dối…Đứng về mặt pháp lý thuần túy, quan điểm của anh chắc như đinh đóng cột”

“Như đinh đóng cột, tòa án cũng thấy như vậy. Cho nên xử anh thắng kiện, giá thú vô hiệu, hôn nhân hủy bỏ. Giải pháp đó lại hợp lòng hai cá nhân vì anh tuyên bố không thể sống chung trên một lời nói dối…”

Tuy nhiên câu chuyện không đơn giản như vậy khi các ký giả lại đưa bản án lên báo.

“Báo vừa đăng tin, lập tức dư luận nổi sóng. Báo, đài, nhân vật tôn giáo, nhân vật chính trị, hội bảo vệ phụ nữ, hội bảo vệ nhân quyền, đảng phái, luật gia, văn nhân, nghệ sĩ…bao nhiêu tai mắt trong xã hội chính trị, xã hội dân sự, xôn xao phản ứng như thể có con ong ngứa nào đấy chích một phát làm nổi dị ứng cả mình. Có vấn đề nào nhạy cảm hơn vấn đề ấy không? Chẳng những nó chạm vào vùng hoang tưởng sâu kín nhất trong đầu óc con người, nó còn là bãi chiến trường giữa hai quan niệm giá trị, hai văn hóa, hai cách sống. Nhân danh tiến bộ, xã hội Pháp lên án quan niệm cổ hủ trói chặt người phụ nữ vào cái chữ trinh bất bình đẳng, nền tảng của một chế độ phụ quyền, gia trưởng, xem phụ nữ như thuộc cấp dưới, có những bổn phận, nghĩa vụ mà đàn ông không cần biết, tệ hơn nữa như vật sở hữu của đàn ông.”

“Cái gì vậy? Trinh tiết? Trinh tiết là cái gì mà tòa án phải xem như “đặc tính cốt yếu”? Cái gì mà tòa án phải xử bỏ hôn thú? Cái ấy, nếu nó là quý giữa hai người Ả Rập với nhau, nó chẳng là cái gì nếu cả hai người sống trên đất Pháp…Chẳng lẽ nước Pháp sẽ a tòng với các cô thiếu nữ Hồi giáo để xúi các cô ấy làm cái việc mọi rợ mà nhiều cô đã làm, là vào bệnh viện nhờ phẫu thuật vá lại tấm màng trinh?”

“Xôn xao dư luận khiến Nhà nước phải chống lại bản án. Bảy tháng sau, tòa thượng thẩm xử lại, bác lối giải thích của tòa dưới, không xem trinh tiết như “điều kiện cốt yếu” nữa, dù có lừa dối. Tòa thượng thẩm nói rõ: xem như vậy là vi phạm nguyên tắc bình đẳng giữa nam và nữ, vi phạm quyền tự do định đoạt về thân thể, vi phạm trật tự xã hội mà luật pháp phải bảo vệ.”

“Theo dõi vụ án trên báo đài, con tôi hỏi tôi: người Việt ta nghĩ gì? Thú thật, tôi đã rất ngập ngừng.”

Tôi tin rằng câu hỏi của con bác Thuần cũng là câu hỏi của nhiều người hiện nay, đặc biệt là nam nữ thanh niên Việt Nam khi chúng ta đã, đang và sẽ tiếp tục hòa mình vào nền văn minh nhân loại. Rõ ràng sự khác biệt giữa hai nền văn hóa Đông Tây cũng đang dẫn đến những xung đột mà ai trong chúng ta cũng có thể cảm nhận được. Với sự phát triển của văn hóa Tây phương, tôi nghĩ cuộc sống của người Đông phương nói chung, và Việt Nam nói riêng đang thay đổi về đạo đức, giá trị tôn giáo, tư tưởng. Điều này theo tôi là tất yếu trong thời đại toàn cầu hóa vì sự giao thoa, dung hợp thiết nghĩ cũng là một phần trong sự tiến hóa của con người.

Hôm nay, chúng ta hay nói với nhau về khuynh hướng của giới trẻ trong cách tiếp nhận nền văn hóa khác và chúng ta lại lo lắng cho giới trẻ sẽ bị tiêm nhiễm những cái mới đồng thời đánh mất đi tất cả những giá trị truyền thống của quê hương. Điều này đúng, nhưng tôi nghĩ đó cũng chỉ là khuynh hướng, tính nhất thời vốn có, chứ không có chuyện văn hóa Đông sẽ Tây đi và ngược lại. Tuy nhiên, điều quan trọng là liệu chúng ta có định hướng, khuyến khích để thúc đẩy quá trình một cách hiệu quả hơn hay là để mặc người trẻ loay hoay tìm tòi và rồi mất quá nhiều thời gian cho việc quay trở lại.

Tôi là một người trẻ và tôi đã và đang quanh quẩn tìm lối thoát cho riêng mình. Có lẽ đối với tôi, điều đầu tiên là khả năng nhận thấy được sự khác biệt giữa hai nền văn hóa Đông và Tây để dựa vào nền tảng ấy, tôi phân biệt được đâu là những mặt tiêu cực và tích cực, để chúng tồn tại song hành, hòa hợp chứ không hợp nhất. Và điều cuối cùng là tôi nghĩ rằng mình cần phải có những kỹ năng để vượt những rào cản văn hóa, nếu không tôi sẽ bị cuốn vào vòng xoáy, vô hình không tự biết chính mình, không còn hướng về bên trong để giữ vững bản thân như giá trị cốt lõi của Đông phương.

“Cũng bối rối không tìm ra câu trả lời. Nhưng tôi biết con tôi đoán được lòng dạ tôi. Tôi đủ phóng khoáng để chấp nhận tiến hóa của xã hội ở đây, nhưng tôi biết tự do nào cũng có giới hạn và mực thước là cái nôi trong đó tự do nằm thoải mái nhất. Tôi thấy tôi xa lạ với thứ văn hóa gì đã tạo ra dối trá của chị vợ và hớt hải của anh chồng. Đồng thời, tôi chẳng thấy tôi quen thuộc được với thứ văn hóa gì nhạo báng việc trân quý một đặc tính của người phụ nữ. Một món quà mọn còn lựa người để cho, chẳng lẽ món quà quý không tìm người xứng đáng để trao tặng? Và món quà đó luôn luôn là quà quý dù lần đầu hay lần cuối, dù nữ hay nam. Trinh tiết là gì, xét cho cùng, nếu không phải là biết quý mình và quý người. Quý mình thì không làm gì để mình có thể tự chê mình. Quý người thì không đem cái gì mình tự chê để tặng người.”

“Tôi nói thế là đứng trong xã hội của nước Pháp, một văn hóa không giống văn hóa mà tôi đã thừa hưởng, để nói. Ví thử con tôi hỏi quan điểm của người Việt ở trong nước, tôi nói sao đây? Tôi nói thế này đúng chăng: trinh tiết vẫn là giá trị mà số đông gia đình Việt Nam vẫn giữ gìn như một lý tưởng, và điều đó may mắn cho xã hội. Nhưng nếu con tôi hỏi thêm: xã hội ấy có khe khắt chăng đối với những người không giữ được lý tưởng? Có biến con người thành những nạn nhân của dối trá, của hớt hải? Ngang mức này thì tôi đành phải mắc nợ thôi, vì tôi không nắm vững thực tế”

Tôi, ở ngay trong làn sóng văn hóa và ngay trong thế hệ mà mọi người bàn tán xôn xao về đạo đức của giới trẻ với những “mỹ từ” như báo động, băng hoại, suy đồi, thật sự cũng không biết phải trả lời sao cho đúng. Thật vậy, với tỉ lệ nạo phá thai cao ngất ngưỡng hàng năm, với từ khóa “sex” được người Việt tìm kiếm hàng đầu trên Google, và đặc biệt với những gì xảy ra chung quanh tôi, những tranh luận ầm ĩ về sự chung thủy của đàn ông Việt Nam và đàn ông nước ngoài, về cái ngàn vàng, về dan díu giữa nhân viên nữ và sếp nam, tôi cho rằng chúng tôi, là hiện thân của những người trẻ, vẫn chưa hiểu hết được điều tích cực và có kỹ năng sống cần thiết để vượt rào khi mình gặp phải chướng ngại. Và thật buồn khi thấy chúng tôi không bằng ngay cả cụ Nguyễn Du, cho dù đã vượt xa biết bao về nhiều mặt như công nghệ, khoa học kỹ thuật, thông tin.

“Nhưng tôi có một câu trả lời bên cạnh mà tôi cho là mang tính đạo đức cao hơn – cao hơn quan niệm thường tình, cao hơn luân lý của đức Khổng, thích hợp hơn với giới trẻ, đúng với mọi thời đại. Đó là đạo đức mà đại thi hào của nước tôi đã chuyển thành thơ, đạo đức của Nguyễn Du, đạo đức của Truyện Kiều, đạo đức của Kim Trọng khi chàng nói với người tình mười lăm năm trước: “Chữ trinh kia cũng có năm bảy đường”…Xã hội ấy có cái may mắn vô song thu nhận một thứ văn hóa khác, rộng mở, bao dung, giải thoát, bổ túc cho thứ luân lý nghiệt ngã, chật hẹp mà các ngài quân tử đã trùm lên đầu chị em. Truyện Kiều là hiện thân của văn hóa đó.”

“Tôi sẽ hỏi: Con có biết nàng Kiều bị vùi dập ấy nói câu gì với người tình muôn thuở không? Một đạo đức bất hủ: “Chữ trinh còn một chút này”. Chưa ai định nghĩa chữ trinh như thế! Tuyệt vời! Cao ngất! Và “một chút” ấy nằm ở đâu? Ở trong đầu! Trong suốt 15 năm luân lạc, có lúc nào Thúy Kiều không nghĩ đến người xưa? Với người xưa ấy, cách đây mười lăm năm, nàng đã giữ mình trong trắng. Trong trắng ấy vẫn còn nguyên vẹn. Nguyên vẹn trong đầu. Ai dạy Thúy Kiều bài học vỡ lòng của chốn thiền môn: tâm dẫn đầu mọi việc? Chẳng ai dạy cô, tự cô sống, tự cô biết. Cô nhìn vào tâm cô, tâm cô trong trắng, chung thủy: trinh tiết là vậy.”

“Hiểu như thế, cái lỗi thời không phải là trinh tiết mà là đạo đức răn đe, đạo đức mệnh lệnh. Đạo đức đó đã tạo ra bộ mặt hớt hải lúc bốn giờ sáng, tạo ra dối trá….con người ai cũng có khuynh hướng tự nhiên hướng thượng, như hạt mầm tự nhiên tìm ánh sáng vươn lên…sống buông thả không đem lại hạnh phúc vì hạnh phúc khác với thú vui. Thú vui chốc lát đi qua, chán chường sẽ đến, hạnh phúc lại vẫn ước mơ. Trinh tiết là hạnh phúc – hạnh phúc tặng nhau cái gì mình quý cho người mình quý”

Tôi hoàn toàn đồng ý với bác, trinh tiết là giá trị, là hạnh phúc và chúng ta không nên hiểu nó với ý nghĩa chật hẹp của luân lý đời thường. Dẫu biết rằng như thế, tôi nghĩ bao nhiêu phụ nữ Việt Nam sẽ tiếp tục trăn trở vì nhận thức của phái nam, nhận thức của xã hội cần một thời gian dài để thẩm thấu, không đơn giản để tiếp thu điều tích cực, hay nói cách khác là loại bỏ điều tiêu cực dễ dàng. Hơn thế, xã hội cần phải tạo ra và phát triển những thể chế cần thiết để làm đòn bẩy đưa nền văn hóa Việt Nam sắc sảo hơn trong thời đại mới.

Tôi vẫn còn nhớ một bài phân tích của Dự Trần (Minh Biện) về việc ngoại tình ở Việt Nam cao trên cơ sở so sánh với các nước khác về khía cạnh khác biệt thể chế, bỏ qua các yếu tố về đạo đức, văn hóa, là cái không đo đếm được. Vì không phải ai cũng có cơ hội để ngoại tình nên sự sẵn có của các cơ hội là yếu tố bản lề và nếu các cơ hội này xuất hiện thì khó xảy ra việc ngoại tình, cho dù lợi ích thu được từ việc ngoại tình lớn hơn so với rủi ro bị phát hiện và bị trừng phạt thế nào. Bài phân tích cho rằng Việt Nam có một số thể chế nổi trội sau:

  1. Thị trường mại dâm năng động và giá cả dịch vụ rẻ hơn so với các nước khác nếu tính theo phần trăm thu nhập tháng
  2. Thị trường nhà nghỉ khách sạn và giá cả dịch vụ rẻ hơn so với các nước khác nếu tính theo phần trăm thu nhập tháng
  3. Bất bình đẳng thu nhập và bất bình đẳng cơ hội góp phần hình thành thị trường mại dâm, đồng thời tạo ra điều kiện cho nhiều người sẵn sàng làm bồ nhí cho tầng lớp giàu hơn
  4. Quan niệm xã hội về ngoại tình khi nhiều người không quan niệm mua dâm là hành vi ngoại tình. Ngoài ra văn hóa truyền thống cũng giúp cho xã hội không khắt khe đối với đàn ông như là phụ nữ trong việc quan hệ ngoài hôn nhân
  5. Kinh tế kém phát triển và sự phụ thuộc của phụ nữ khi thị trường hôn nhân cho người phụ nữ đã ly dị rất hẹp, kèm theo chi phí nuôi con lớn khi thu nhập thấp. Hai yếu tố này dẫn đến việc không muốn ly dị cho dù biết chồng ngoại tình.
  6. Chính sách nhà nước về mại dâm không tốt, ngoài ra người đi mua dâm chỉ bị phạt hành chính trong khi các nước khác có thể bị tù
  7. Nền kinh tế tiền mặt và thu nhập ngoài lương, điều này làm cho người vợ khó kiểm soát được thu chi của chồng
  8. Giờ nghỉ / Ngủ trưa kéo dài tạo cơ hội cho việc ngoại tình

    Ngoài ra, theo tôi còn hai thể chế sau

  9. Việc ký hợp đồng, làm ăn buôn bán đa phần qua nhậu nhẹt và điều này cũng là cơ hội để mua vui, chiều lòng lẫn nhau.
  10. Việc thực thi luật pháp không nghiêm minh, do đó đàn ông Việt Nam không chịu gánh nặng tài chính nặng như ở các nước khác. Đa phần các trường hợp người chồng không trợ cấp cho vợ và con cái theo luật định.
Tôi tin rằng khi những thể chế trên được cải thiện, nó sẽ là nền tảng vững chắc để cải thiện số phận của người phụ nữ Việt Nam, dẫn đến nhận thức đúng đắn hơn về đạo đức trinh tiết cho toàn xã hội. Và cũng vì thế, văn hóa truyền thống được tiếp nhận, dung dưỡng để hội nhập cho hôm nay và mai sau.

Monday, May 25, 2009

Viết cho con trai vừa có bằng lái xe

Vậy là chỉ sau một giấc ngủ dài trên máy bay, con đến Mỹ, đặt chân xuống sân bay Chicago tráng lệ. Chỉ sau một đêm, con giã từ bạn bè, góc phố thân quen, mái trường cũ…, để làm quen với một thế giới khác.

Cái thế giới mới mẻ của Hiệp Chủng quốc Hoa Kỳ, quả kỳ lạ phải không con? Nơi mà sự ân cần, thân thiện của chú hải quan nơi phi trường, chị da đen ở Sở An sinh xã hội, và mọi nhân viên công quyền khác làm cho cha con ta lạ lẫm. Nơi mà con vào công viên chơi bóng rổ, không phải trả tiền như trăm ngàn đứa trẻ Hoa Kỳ khác. Đó là một ân sủng, khi thoát khỏi văn mẫu, đề thi sai, chạy trường chạy lớp, con bước vào một hệ thống giáo dục khác, nơi mà cơ hội đồng đều cho mọi người. Không có biệt lệ cho bất cứ con ông cháu cha nào cả.

Đó là lý do vì sao ta trào nước mắt, khi thấy các con trai ta, sung sướng, hồn nhiên chơi bóng rổ dưới bóng lá cờ sao vạch của một đất nước khác, không phải quê hương.

Giấc mơ Mỹ, quả là vĩ đại, không phải vì sự to lớn của nó, mà vì nó là của riêng con, riêng cho từng người. Và nó sẽ là sự thực, nếu con muốn, không phải là những lời phét lác huênh hoang của một thiên đường dối trá.

Chúc mừng con, con trai ta ạ!

Chỉ sáu tháng sau, ta thầm cám ơn trời đất, ông bà khi gặp lại con. Con chững chạc, cao lớn, tự tin như bao thanh niên khác trên đất Mỹ. Con không còn từ chỗ mỗi ngày trở về nhà nhớp nhúa, hôi hám, kiệt sức với khói xe, bụi đường, nước cống ngập đen xì. Con đậu bằng lái xe hơi ở Mỹ, kết quả của một cuộc thi cử công bằng và nghiêm túc. Con có quyền tự hào khi được ngồi sau tay lái, ung dung chen vào đoàn xe xuôi ngược ngày đêm trên hệ thống xa lộ vĩ đại nơi đây. Con đã được một quyền cơ bản, quyền lái xe, một cách danh chính ngôn thuận, mà không phải chạy chọt, dấm dúi như bao người khác ở quê nhà. Ở Mỹ, có bằng lái xe là một sự kiện lớn trong đời đó con!

Chúc mừng con, con trai ta ạ!

Các con ta, mỗi ngày cắp sách đến trường, về nhà không kiệt sức, không cùn mằn trong sự học nơi đây. Quyền đi học trong phẩm giá và niềm vui, quyền được hưởng thụ một nền giáo dục chính trực, công bằng, các con đã có! Đó là điều duy nhất, mà ta châm chước cho cái xã hội vừa kỳ quái nhất, vừa tốt đẹp nhất theo kiểu Hoa kỳ.

Chúc mừng con, con trai ta ạ!

Ta biết là ta may mắn khi có những đứa con trai như vậy!

Chỉ có một điều: con không muốn về Việt nam nữa!

Ta hơi chựng lại, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, ta chẳng ngạc nhiên. Chỉ mới 6 tháng, ký ức đen của con về trường lớp, kẹt xe, khói bụi, tai nạn…vẫn chưa kịp phai nhạt. Con ghê sợ những điều ấy, cũng như ta, như triệu người Sài gòn khốn khổ khác. Con vẫn chưa quên sự phẫn nộ về một hệ thống giáo dục đầy bất công và tiêu cực. Con vẫn chưa quên những phi vụ tham nhũng bẩn thỉu đầy trên các báo ở nhà. Và bao nhiêu điều tội nghiệp đáng buồn khác, ai mà quên được?

Nhưng mà con ơi, dù nhếch nhác thảm hại đến vậy, đó vẫn là quê hương con. Nơi đó, có một Sài gòn, mà cha con ta đã từng rong ruổi. Nơi con cất tiếng chào đời, nơi con lẫm chẩm những bước đầu tiên. Nơi con nói những tiếng Việt đầu tiên “từ thuở nằm nôi”. Kể cả những điều nhỏ nhặt nhất, từ quán phở ám khói cha con ta hay ngồi, từ hiệu video con ghé, từ quán café nhìn ra sông lộng gió cha con ta ngồi tán gẫu. Tất cả những điều tưởng như vô nghĩa với cuộc sống hào nhoáng nơi đây, nhưng là ký ức, đó là quê hương máu thịt con ạ!

Con đã bị nhồi vào đầu những kiến thức sử học nhàm chám, khô khan, đầy máu và căm thù. Con đã học niềm vinh quang dối trá từ nồi da xáo thịt, từ huynh đệ tương tàn. Con đã đọc sách thấy vì nhân danh lý tưởng, niềm tin, người ta đấu tố cha mẹ anh em. Sự hung bạo, được ngụy tín dưới vỏ niềm tin. Sự mù quáng, được đậy điệm bằng lòng kiên định trung thành…

Con không thể yêu quê cha đất tổ từ những điều giả trá ấy.

Hãy về đây! Ta sẽ đem con đến Yên Tử, kể cho con nghe chuyện đánh Nguyên Mông, dưới bóng tùng già 700 năm tuổi, phủ bóng lên mộ Trúc Lâm tam tổ. Ta sẽ chỉ cho con bãi cọc của Hưng Đạo Đại vương nơi bến Bạch Đằng, nơi gã lính viễn chinh xâm lược khi nhớ đến phải run sợ đến bạc đầu. Ta sẽ dẫn con đến ngôi từ đường đơn sơ mộc mạc của bà Bùi Thị Xuân, cùng cúi lạy anh linh nữ tướng. Ta sẽ dẫn con đến đèo Ngang lúc “bóng xế tà”, cho con hiểu sự thanh cao của một tâm hồn Việt. Bên ngọn sóng bạc đầu Chương Dương, ta sẽ chỉ cho con những dấu chân xưa của Yết Kiêu, Dã Tượng, và của muôn vạn dân binh áo vải khác đã ngã xuống cho “đất nước vững thiên thu”.

Nhớ lại đi con, con trai nhỏ của ta! Con đã đặt chân đến Vạn lý Trường thành, ghê sợ cái nghĩa trang ngập xương máu lớn nhất hành tinh. Con đã thấy một Bắc kinh hào nhoáng nhưng xấu xí với khói, bụi, ô nhiễm, khạc nhổ, oang oang nơi công cộng. Con đã thấy cảnh bắt người bán hàng rong như súc vật ngay chân Tử Cấm Thành. Con cũng đã thương hại gã Trung hoa khốn khổ, lắp bắp một thứ tiếng Anh giả cầy khi bị quát tháo nơi sân bay quôc tế. Đất nước chúng ta, vẫn trường tồn dưới ách một gã khổng lồ, nhơ bẩn và man rợ như vậy đó con. Vì sao hôm nay ta không để tóc đuôi sam, con không ê a Hán tự, chúng ta không nhồm nhoàm những món ăn man rợ như óc khỉ, chân gà sống nướng? Vì sao chúng ta không bị đồng hóa theo lũ Thái thú ô hợp kia, nếu không phải vì khí thiêng sông núi, anh linh tiên tổ đang chảy trong con?

Quê hương con đó!

Nhiều lắm con, nhiều chỗ để chỉ cho con thấy, dân tộc mình đã oai hùng, kiêu dũng, thanh sạch và khổ đau đến mức nào để có con sinh thành hôm nay.

Hoặc nếu thì giờ eo hẹp, con hãy về một miền quê cát trắng, nơi ông bà, tổ tiên con yên nghỉ dưới bóng phi lao vi vút. Họ đã sống, đổ mồ hôi trên mảnh đất này, như một người nông dân lành và lương thiện như đất. Họ về với đất, trong vinh dự âm thầm, không như những ngụy-danh-nhân với lăng tẩm đền đài đồ sộ.

Quê hương con đó!

Sài gòn mà con ca thán, đâu phải thế! Sài gòn ngày xưa đẹp, thanh bình với “con đường Duy Tân cây dài bóng mát”, với “Trưng Vương khung cửa mùa thu”. Sài gòn mà con ngưỡng mộ qua những ca khúc vượt thời gian, qua những người Sài gòn xưa mà con hết lòng khâm phục. Sài gòn nay, như một cô gái đẹp bị lũ du côn rạch mặt, nham nhở đến tội nghiệp. Hỗn độn, xấu xí, bẩn thỉu, và hỗn hào biết mấy so với Hòn ngọc Viễn đông nền nã năm xưa.

Quê hương con đó!

Một ngày kia, con sẽ hiểu: đó là một phần máu thịt trong con. Con sẽ quay về với nó, như con cáo nhớ hang, con chim nhớ tổ. Con sẽ có cảm giác về nhà – coming home- như ta mỗi lần quay lại từ một thế giới đầy ánh sáng, đặt chân xuống Tân Sơn Nhất. Cái cảm giác tìm về tổ đó, nó là bản năng, nó dẫn dắt người Do thái quay về với mảnh đất Sion cằn cỗi, nó là niềm đau đáu của 2 triệu đồng bào con nơi đất khách. Không giải thích được bản năng tìm về cội nguồn đâu, con ạ! Mà cội nguồn con, đâu chỉ là Sài gòn hỗn độn hôm nay. Cội nguồn con đã bắt đầu, khi Lang Liêu mở tấm bánh chưng xanh mộc mạc tạ ơn trời đất. Gốc rễ con, đã phôi thai với mẹ Âu Cơ khi đem con lên rừng xuống biển.

Về đây con! Về “mặc áo the, đi guốc mộc”, về mà “nghe chuyện tình bằng lời ca dao” , về để nhìn “bóng tre êm ru” lẫn “con diều vật vờ”, để thấy “trong đêm sao mờ lòng ta bâng khuâng theo gió vi vu”…Con đã lớn lên cùng ta, với những ca khúc này mà!

Ngày con về, chắc tóc ta đã trắng như bạt ngàn lau lách. Nhưng có hề chi, nếu máu ta vẫn chảy trong con lòng thương nhớ cội nguồn không bao giờ có tuổi.

Nhớ về, nghe con!

30.4.2009

http://drnikonian.wordpress.com/2009/04/30/write-for-son-1/

Dr. Nikonia

Saturday, May 23, 2009

Chiến lược quảng bá du lịch thông minh nhất thế giới

(Tuần Việt Nam) - 7 triệu lượt người quan tâm, 34.000 video dài 1 phút từ 200 quốc gia, 200.000 blog và khoảng 43.000 bài viết là kết quả thu được từ ý tưởng quảng bá du lịch tìm ứng viên vào vị trí "Công việc tốt nhất thế giới" đầy sáng tạo của Queensland, Australia. Trước nay, truyền thông trong quảng bá du lịch chưa được chú trọng nhiều. Tuy nhiên thành công vang dội của chiến dịch mang tên "Công việc tốt nhất thế giới"của Queensland, Australia có lẽ là bài học đáng giá cho nhiều quốc gia để thay đổi tư duy sáng tạo.

Trong thời gian vừa qua, thế giới dõi theo cuộc thi Công việc tốt nhất thế giới của ngành du lịch Queensland, Australia. Người thắng cuộc đã được quyết định, Ben Southall – một công dân Anh, 34 tuổi – giành được công việc trong mơ này.

Bắt đầu từ ngày 1/7 tới anh sẽ làm công việc của mình. Đó là bơi lội, khám phá và thư giãn tại hòn đảo Hamilton, đương nhiên không quên việc viết blog kể về việc khám phá đảo. Mức lương anh được hưởng sau 6 tháng sống như ông hoàng là 110.000 USD.

Chàng trai đã dành được 6 tháng nghĩ dưỡng tuyệt vời ở khách sạn 5 sao với
hơn 100 nghìn USD (Nguồn: telegraph)


Bỏ 1 triệu, thu được 150 triệu

One Show – được ví như Oscars của ngành công nghiệp quảng cáo. Sự khác biệt cơ bản nhất giữa giải One Show với những giải thưởng cho quảng cáo khác là giải thưởng này luôn luôn chú trọng tới khái niệm sáng tạo.

Có nghĩa là Giải Show One dành cho những ý tưởng đột phá.

Hàng năm những người giành giải Vàng, Bạc, Đồng sẽ tham gia lễ trao giải và tiệc chiêu đãi tại New York City được tổ chức bởi One Club – một tổ chức phi chính phủ uy tín nhất trên thế giới trong việc đánh giá những quảng cáo và thiết kế xuất sắc.

Trong lĩnh vực quảng cáo trên Truyền hình, Báo chí hay Radio, thì việc nhận được giải One Show có ý nghĩa to lớn. Bởi, đó đồng nghĩa với việc bảo đảm những ý tưởng hay của ngày hôm nay vẫn sẽ được duy trì được tầm ảnh hưởng và được tiếp thu trong tương lai.

Chiến dịch “Công việc tốt nhất thế giới” của ngành du lịch Queensland được thực hiện bởi CumminsNitro, một công ty quảng cáo ở Melbourne, Australia. Chiến dịch này vừa giành được vị trí cao nhất trong giải One Show lần thứ 34 ở New York - một trong những giải thưởng danh giá nhất của ngành công nghiệp quảng cáo toàn cầu.

Sự đột phá trong chiến dịch này là đã khai thác triệt để Internet và các phương tiện truyền thông, nhằm thu hút hơn 34.000 bài viết cho công việc chăm sóc dải san hô ngầm khổng lồ ở quần đảo Hamilton và hưởng lương 110.000 USD.

Các quan chức trong ngành du lịch cho biết chi phí cho chiến dịch này chỉ khoảng trên 1 triệu USD, tuy nhiên hiệu quả quảng cáo toàn cầu của nó lại lên tới 150 triệu USD.

Matt Farrugia giám đốc điều hành CumminsNitro cho hay trang web của chiến dịch này được khởi động trong bối cảnh nạn thất nghiệp lan tràn do tác động của suy thoái kinh tế toàn cầu.

Tuy nhiên, chỉ tính riêng 2 ngày đầu phát động, trang web này đã thu hút được lượng người truy cập vượt xa cả mục tiêu ban đầu của nhà tổ chức và trong vòng 2 tháng đã có khoảng 7 triệu người truy cập. Cuộc thi này cũng đã nhận được 34.000 video dài 1 phút tham gia tranh tài đến từ 200 quốc gia.

Matt Farrugia thừa nhận: “Cuộc thi này đã tạo ra được sự quan tâm chưa từng có. Mọi người đều muốn biết câu chuyện của những người khác bởi đó là những câu chuyện hay, hấp dẫn và giàu hình ảnh”. Chiến dịch này đã thu hút được 200.000 blog và khoảng 43.000 bài viết mới - một con số đáng kinh ngạc.

Không thể phủ nhận được tác động tích cực của truyền thông trong quảng bá du lịch, nhất trong bối cảnh phát triển không ngừng của những trang blog, hay các mạng xã hội. Và còn gì thú vị hơn, khi không phải chính quyền địa phương tự PR cho hình ảnh của mình mà chính các blogger viết bài quảng bá du lịch cho địa phương đó thông qua trang blog cá nhân của họ.

Bằng cách tổ chức 1 cuộc thi thu hút hàng nghìn người tham gia, và chọn 1 người
hàng ngày đi khám phá đảo rồi về nhà viết blog, đảo Hamilton đã được
hàng triệu người biết tới (nguồn: thesun)


Chiến lược Internet hóa quảng bá du lịch thông minh

Schuman là nhân vật khá nổi tiếng trong giới blogger, người chuyên post ảnh thời trang “chộp” được từ khắp các con phố trên thế giới. Trang blog của anh thu hút được hơn 36 triệu bạn đọc mỗi năm. Tạp chí Time xếp hạng Scott Schuman trong danh sách 100 người có ảnh hưởng tới thiết kế, còn trên tạp chí the Observer anh nằm trong số 20 blogger quyền lực nhất thế giới.

Geoff Buckley giám đốc phụ trách ngành du lịch Australia cho hay chương trình này sẽ mở rộng việc tiếp thị hình ảnh Australia tới môi trường công nghệ Internet ngày càng phát triển lớn mạnh.

Chúng tôi nhận thấy ngày càng hiện xuất hiện các thủ lĩnh mới nhiều quyền lực, như các blogger, chính họ là người tạo ra sự chuyển dịch thông tin nhanh nhạy và có nền tảng người hâm mộ hùng hậu ở nhiều quốc gia”.

Những nhân vật có ảnh hướng này giúp chúng tôi tiếp cận với những sở thích khác kiểu du lịch truyền thống, đồng thời đem tới cho chúng tôi lượng khán giả đông đảo hơn. Điều này quả thực rất có giá trị trong giai đoạn khó khăn và sự cạnh tranh gay gắt giữa các điểm du lịch”.

Không chỉ mời blogger Scott Schuman, ngành du lịch Australia còn mời cả những blog nổi tiếng khác trên thế giới như Julia Knole of Lesmads.de – một blogger về phong cách sống, thời trang, thiết kế, nhiếp ảnh nổi tiếng của Đức, trang blog của anh có hơn 210.000 lượt truy cập mỗi tháng; hay Yibo Fan – một trong những blogger phượt hàng đầu Trung Quốc.

Ông Buckley cũng nói rằng trước đó ngành du lịch Australia cũng đã sử dụng các mạng xã hội như Twitter, Bebo, MySpace và Facebook trong chiến dịch quảng bá du lịch trực tuyến. Kết quả là hơn 200.000 người trở thành "fan" trung thành của trang Facebook ngành du lịch Australia, và mỗi ngày có khoảng 1.000 người mới tham gia.

Buckley còn chia sẻ trang web này giúp những du khách đã từng tham quan Australia chia sẻ kinh nghiệm du lịch ở đây. “Tạo điều kiện để có những đối thoại cởi mở giữa những du khách về lý do tại sao Australia là một nơi thú vị để tới du lịch, có thể là một công cụ hiệu quả tới không ngờ, và chắc chắn nó sẽ góp phần lôi kéo du khách đến đất nước chúng tôi nhiều hơn trong tương lai”.

Mai Chi


22/05/09

(TuanVietNam) - Chính trị, kinh tế, giáo dục và văn hóa đều có những vấn đề nóng, gắn với những nhân vật cụ thể qua góc nhìn của "Phát ngôn & Hành động ấn tượng" tuần từ 15/5 đến 22/5/2009.


Nhanh nhảu

Ông Trần Đình Đàn

Hai ngày trước khi khai mạc kỳ họp Quốc hội, chính xác là ngày 18/5, Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội Trần Đình Đàn được tờ Sài gòn tiếp thị dẫn lời đã rào trước: "chắc chắn QH sẽ hoàn toàn ủng hộ chủ trương khai thác bô-xít".

Phát ngôn của ông Đàn khiến không ít cử tri ngơ ngác: Không rõ người người đứng đầu cơ quan giúp việc của QH có biết, "QH tổ chức và hoạt động theo nguyên tắc tập trung dân chủ; làm việc theo chế độ hội nghị và quyết định theo đa số” (Điều 4, Luật Tổ chức Quốc hội).

Chiểu theo điều luật này, tờ Sài gòn tiếp thị hôm 20/5 nói thẳng: Bản thân cá nhân ông Chủ nhiệm văn phòng Quốc hội và ngay cả chủ tịch Quốc hội cũng chỉ có mỗi người một phiếu và không ai có thể phát ngôn thay cho 493 đại biểu của dân.

Lời bình của Sài gòn tiếp thị được giới thạo luật và đông đảo cử tri đồng tình.

Không nên "phóng đại"

Ông Nghiêm Vũ Khải (Ảnh: VNE)

Đúng như dự đoán của dư luận, chủ đề khai thác tài nguyên đã góp phần làm nóng hành lang nghị trường ngay từ ngày làm việc đầu tiên. Nhiều vị đại biểu Quốc hội thổ lộ với báo giới: Bô-xít là một trong những lo lắng được cử tri gửi Quốc hội.

Bản tổng hợp ý kiến, kiến nghị của cử tri được Chủ tịch UB Mặt trận tổ quốc Việt Nam Huỳnh Đảm trình bày trước diễn đàn đại biểu Quốc hội cũng cho thấy: Cử tri cả nước kiến nghị Chính phủ chỉ đạo các ngành và địa phương thực hiện đúng kết luận của Bộ Chính trị để vừa xây dựng ngành công nghiệp bô-xít, nhôm phục vụ phát triển kinh tế đất nước, phát triển Tây Nguyên, đảm bảo lợi ích trước mắt, lâu dài và bền vững của đất nước, vừa đảm bảo an ninh, quốc phòng, môi trường sinh thái và môi trường văn hóa.

ĐBQH Nghiêm Vũ Khải nói trên tờ vnexpress rằng: "Không nên gây căng thẳng về dự án bô-xít". (Ông Khải là Phó chủ nhiệm Ủy ban Khoa học - Công nghệ và Môi trường của Quốc hội, và vừa có 10 ngày thị sát tại Tây Nguyên).

"Trong giai đoạn nhất định, dự án cũng có thể có một số sơ suất, chúng ta không nên phóng đại vấn đề nhưng phải nói ra để không lặp lại", ông Khải nói với báo giới.

Tại phiên thảo luận tổ đầu tiên của kỳ họp, nhiều ĐBQH đã yêu cầu Chính phủ phải có báo cáo riêng về các dự án bô-xít Tây Nguyên ngay trong tuần này; Phải cung cấp đầy đủ thông tin cho đại biểu nắm được tình hình, nếu cần thì phải chất vấn cho rõ chuyện.

Xem ra vấn đề bô-xít sẽ còn làm nóng hội trường Bộ Quốc phòng trong những ngày tiếp theo.

Rót thêm tiền kích cầu

GS Paul Krugman ở VN (Ảnh: VNN)

Tại TP. Hồ Chí Minh, GS. Paul Krugman - người đoạt giải Nobel Kinh tế 2008 quả quyết: gói kích cầu của các nước hiện vẫn chưa đủ lớn để vực dậy nền kinh tế, do đó ông xúi: tăng quy mô lên gấp đôi.

GS Paul Krugman còn khuyến cáo, các nước cần có những giải pháp khác như xem xét lại chính sách vĩ mô, không can thiệp quá sâu vào thị trường… nhằm giảm bớt ảnh hưởng của khủng hoảng.

Những khuyến cáo như trên của GS Paul chắc chắn sẽ khiến các nhà hoạch định chính sách, các kinh tế gia Việt Nam phải cân nhắc thêm.

Bản thân gói kích cầu hiện tại mặc dù được Thường vụ Quốc hội đánh giá đã có kết quả bước đầu nhưng xem ra vẫn còn rất nhiều chuyện phải bàn. Bời vấn đề mà người dân quan tâm không phải là chuyện bơm thêm bao nhiêu tiền, họ nóng lòng muốn biết việc triển khai gói kích cầu sao cho hiệu quả, và có vực dậy được nền kinh tế đã bị tổn thương trong cuộc suy thoái?

GS - TS Võ Tòng Xuân và Chủ tịch UBND An Giang Nguyễn Minh Nhị (Ảnh: Tuổi Trẻ)

Trên tờ Tuổi trẻ hôm 21/5, ông Nguyễn Minh Nhị, Chủ tịch tỉnh An Giang cũng nói: Kích cầu sao cho có hiệu quả vẫn là trăn trở của nhiều người.

"Gói này cho nông dân vay tiền để mua sắm xe, máy, vật tư và hàng tiêu dùng cho sản xuất và sinh hoạt, nhằm tạo nhu cầu cho sản xuất công nghiệp, dịch vụ và xuất nhập khẩu.

Trong tình hình này, chủ trương của Chính phủ là hoàn toàn đúng. Nhưng tiếc là việc triển khai rất khó nên rất chậm, thậm chí có người cần vốn thật sự lại không được trao vốn, vốn có khi đi lạc địa chỉ. ..".

Nhà vô địch Olympia và chất lượng giáo dục

Nhà vô địch Hồ Ngọc Hân (Ảnh: Thanh Niên)

Hôm 17/5, cậu học trò lớp 12 trường Quốc học Huế Hồ Ngọc Hân đoạt vòng nguyệt quế vinh quang Olympia sau khi vượt qua 5 thí sinh ngang tài, ngang sức.

Ngay phút vinh quang, Hồ Ngọc Hân được tờ Thanh niên mô tả "Không khóc vì sung sướng như các thí sinh các năm trước đó, Hân đã phát huy hết cỡ “nụ cười thiên thần”.

Dự định tương lai của nhà vô địch là chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi ĐH sắp tới. Hân chia sẻ ước mơ của em sẽ được đi du học và sẽ trở thành một nhà khoa học trong tương lai.

Ứơc mơ của Hân cũng là ước mơ của hàng triệu cô cậu học trò và các bậc cha mẹ. Và đây cũng chính là trăn trở mà ngành giáo dục đang hối hả tìm hướng đi. Những thông tin liên quan đến chiến lược nâng cao chất lượng giáo dục và đào tạo luôn nóng trên các mặt báo.

Đề án đổi mới cơ thế tài chính của GD-ĐT giai đoạn 2008 - 2012” giành được sự quan tâm đặc biệt của công luận trong tuần qua. Quan điểm của số đông là tăng học phí phải đồng nghĩa với tăng chất lượng giáo dục và minh bạch trong thu - chi.

GS Đào Trọng Thi

Những trăn trở này được GS.TS Đào Trọng Thi - Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, giáo dục, thanh niên, thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội đồng cảm: “phải có thêm mục tiêu cam kết chất lượng”

Ông Thi dẫn chứng, “bao nhiêu năm nay giáo dục đại trà chưa chuẩn vì lý do học phí thấp. Nay người dân phải đóng góp cao hơn thì chất lượng giáo dục phải có sự thay đổi. Chứ nếu muốn tăng học phí mà không có cam kết, đảm bảo gì cả thì không có sự công bằng giữa người dân và nhà trường. Có thể gọi đó là một biểu hiện cửa quyền. Anh đòi người ta tăng tiền đóng thì người ta phải được hưởng cái gì cụ thể chứ. Người dân không thể đóng tiền nhiều hơn mà không được đòi hỏi gì cả". (Tuổi Trẻ, 18/5)

Danh Anh


Thursday, May 21, 2009

Tán gẫu

Hôm nay tôi và bác vô tình về cùng lúc vì vậy bác cháu có dịp trò chuyện vài câu ngoài đầu hẻm. Nhớ lại ngày nào tôi còn là một cậu học sinh rồi sau là sinh viên, tôi thường hay qua nhà bác chơi với các anh sinh viên lớn hơn và nhờ đó cũng là dịp để tôi trò chuyện với bác. Tôi vẫn còn nhớ những tối chúng tôi ngồi nghe kể chuyện Tố Tâm và nhạc Làn Sóng Xanh trên đài, cảm giác thật khác so với thời buổi lên mạng như ngày nay. Rồi thời gian trôi qua thật nhanh, các anh vững trãi ngoài xã hội, rồi từng thế hệ sinh viên vào trọ ngôi nhà ấy, còn tôi thì đi làm và đến hôm nay chỉ còn là những cái gật đầu chào khi gặp mặt.

Bác là một cán bộ, một đảng viên gương mẫu trong mắt tôi vì bác đã từ bỏ rất nhiều cơ hội để làm giàu chỉ để giữ vững tấm lòng và lý tưởng của chính mình. Tôi mở đầu câu chuyện bằng lời đề nghị đóng cửa hẻm cho bác vì tôi là người về sau. Bác cười đồng ý và nói là dù gì mình cũng ở đây để rít hết điếu thuốc trước khi vào nhà.

Tôi thấy vậy cũng chưa vào nhà vội để hai bác cháu có thể đứng nói chuyện một chút và chính bác là người bắt đầu. Bác nói với tôi bác mới đi đám tang về, lại một người bạn nữa ra đi và ở tuổi của mình, bác đang chứng kiến từng người bạn rời xa. Có lẽ tôi chưa phải đối mặt với hoàn cảnh như vậy nên tôi không thể cảm nhận hết được nỗi lòng của bác, nhưng tôi biết, bác sẽ sống trọn vẹn hơn sau từng biến cố, và đó cũng là điều tôi trả lời bác. Bác kể tôi nghe những việc bác đang cố gắng để làm cho cộng đồng nghèo ở miền quê xa xôi và nhắn nhủ với tôi là tôi đang có tuổi trẻ, đang có thời gian để cống hiến.

Điều bác nói không biết có phải là điều tôi mong mỏi bấy lâu nay hay không, nhưng nó đã làm tôi suy nghĩ, và tôi trả lời bác thật nhiều. Tôi nói con người có 3 quá trình và tùy mỗi người sẽ có những hành động khác nhau để thực hiện. Quá trình đầu tiên là tồn tại, vì chỉ có tồn tại mới giúp cho chúng ta sinh tồn và thực hiện các việc khác. Quá trình thứ hai là tích lũy, chúng ta sẽ tích lũy tiền bạc, vốn sống, kinh nghiệm, kiến thức khi mà chúng ta có thể tồn tại. Và cuối cùng là phục vụ, khi đó chúng ta sẽ phục vụ cho gia đình, cho họ hàng, và cho những người xung quanh. Tôi nói với bác bản thân tôi cảm thấy bất trắc vì tôi không trả lời được tôi còn bao nhiêu thời gian, vì vậy tôi thực hiện 3 quá trình này song song, không phải bằng mọi giá cho tồn tại, tích lũy rồi khi thoải mái thì mới phục vụ.

Bác tán thành và nói với tôi rằng không biết có phải chủ quan hay không, nhưng hiện nay theo bác rất ít thanh niên suy nghĩ được như vậy và bác thấy mừng khi tôi có suy nghĩ đó. Tôi có thể hạnh phúc rằng mình có suy nghĩ như vậy và đặc biệt tôi càng vui khi có dịp cống hiến cho sự thành công của những người xung quanh. Tôi nói với bác là con thấy tiếc khi có rất nhiều người chỉ loay hoay với việc tồn tại, tích lũy và không biết bao giờ là đủ. Và tôi đã đổ thừa cho xã hội Việt Nam, khi mà không có đủ nội lực cần thiết để chăm sóc cho người dân khi ốm đau, bệnh tật để ai cũng phải tích lũy để lo cho những trường hợp đột ngột xảy đến. Và tôi cũng đã ví dụ ở những xã hội phát triển khác, khi mà mỗi người không cần phải lo vì đã có một hệ thống y tế thật tốt, thì đó cũng là phương tiện để cho người dân có thể cống hiến nhiều hơn. Tầm vĩ mô của xã hội là vậy nhưng tầm vi mô ở mỗi con người là chuyện khác vì nhận thức là một quá trình dài. Bản thân tôi cũng có những loay hoay, những suy nghĩ về tồn tại, tích lũy thế nào là đủ, nhưng may mắn tôi là người luôn biết mình cần gì và muốn gì ở mỗi thời điểm, và điều đó giúp tôi hiểu tôi đang làm gì.

Bác nghe xong và nói với tôi trong cuộc sống chắc chắn lúc nào cũng phải có min và max, và điều quan trọng là cháu xác định nó thế nào. Tôi hiểu và câu chuyện chấm dứt khi điếu thuốc đã tàn...

Wednesday, May 20, 2009

48 giờ yêu nhau - Hà Thanh Phúc

Trời hôm nay có mưa. Những giọt mưa nghiêng nghiêng tựa như muôn vàn nước mắt của thế gian đang rơi xuống. Buồn. Gió lạnh từng cơn thổi qua khung cửa. Ngoài đường, những dòng người hối hả lao đi...

Hôm nay là thứ bảy. Những ngày cuối tuần thế này, tôi thường đi cà phê, nhưng hôm nay thì không. Thôi gặm nhấm cô đơn bằng ly cà phê đắng mà bằng những cơn mưa cuối mùa...

Thói quen cà phê một mình của tôi đã được bao lâu rồi? À, lẩm nhẩm, lẩm nhẩm, một năm ba tháng mười ngày, kể từ cái hôm chia tay anh. Nhanh quá, mới đây mà đã chừng ấy rồi sao? Lắm lúc tôi giật mình lo sợ mình mất đi ý niệm về thời gian. Anh đã có người yêu mới. Anh vẫn vui cười đi ngoài đường và không hề gọi cho tôi một cú điện thoại nào. Vậy mà, tôi vẫn chờ, vẫn đợi. Một sự đợi chờ rất kỳ lạ và mơ hồ. Mong mỏi nhận được một cú điện thoại từ anh vào mỗi ngày thứ bảy... Đợi rồi thất vọng. Nhiều khi tôi tự hỏi mình đang đợi chờ cái gì?

Mỗi ngày tôi đều đọc đi đọc lại những bức thư anh từng viết cho tôi. Tất cả chỉ là một cái gì xa xôi của quá vãng. Đọc xong rồi cười, rồi lại bật khóc...

Đã nhiều ngày tháng, tôi rơi vào tâm trạng trống rỗng. Không rõ buồn hay vui, trong lòng cứ rỗng tuếch, tôi đi và về như một chiếc bóng. Tôi tự thu mình trong một cái vỏ và vĩnh viễn không bao giờ muốn ai phá vỡ nó. Lắm lúc, khi một mình trong căn phòng hẹp, tôi sợ hãi mơ hồ. Tôi đã quá yếu đuối, đã quá tệ hại khi trở nên thế này phải không? Nước mắt tôi trào ra... Không rõ mình có phải đang khóc không? Cảm xúc cũng trở nên mơ hồ...

Lát sau thì trời tạnh. Đứa bạn thân rủ: “Đi cà phê! Tao buồn quá!”. Lát sau nữa thì hai đứa có mặt ở một quán cà phê quen. Ít ra thì hôm nay, tôi không hoàn toàn là một kẻ cô đơn. Tôi lấy muỗng khuấy nhẹ ly cà phê đen sánh. Hớp một ngụm, đắng nghét đầu lưỡi. “Cà phê đắng quá mày ạ!”. Tôi nhăn mặt bảo.

“Ừ, sao mày lại uống?”. Tôi bật cười: “Cũng giống như tao chấp nhận việc đợi anh...”. Nó ngán ngẩm lắc đầu: “Tao không có ý kiến nhiều chuyện tình yêu của mày, vì dù gì, tao cũng chỉ là bạn thân của mày. Tao chỉ cho mày biết cảm nhận của tao, thế thôi. Tao không muốn đứa bạn thân của tao khổ”. Nó lặng đi ít phút rồi tiếp: “Vì bản thân tao đã quá khổ vì tình”. Tôi mới giật mình nhớ ra, bạn mình đã trải qua mấy lần dang dở. Nó yêu hết mình, tôi vẫn nhớ cái lần tôi khuyên nó: “Mày yêu gì yêu cũng nên giữ lại chút gì cho mình”.

Thế rồi nó phớt lờ, nó bảo: “Mỗi người có cách sống khác nhau. Đối với tao, yêu là trọn vẹn”. Rồi khi nó điện thoại cho tôi và nức nở. Tôi chỉ thấy thương nó hơn bao giờ hết. Vội chạy sang chở nó đi cà phê, đi vòng vòng. Lúc ấy, nó luôn nói: “Chỉ có mày, một đứa không có bồ mới sẵn sàng chở tao đi khi tao đau khổ nhất!”. Rồi một hôm, nó bảo: “Tao sẽ không yêu nữa mày ạ”. Tôi thở nhẹ, ừ, thà như thế tốt hơn. Tình yêu? Ừ, tình yêu là gì mà sao mọi người ai cũng phải đau khổ, cũng đớn đau?

Nhưng đó cũng chỉ là một công bố nhất thời khi người ta đã mất mát quá nhiều vì yêu. Bản thân con người, tận sâu trong tiềm thức, yêu vẫn là một nhu cầu, một khao khát lớn lao. Rồi nó lại có người yêu. Nó nói với tôi: “Tao không thể nào thực hiện được lời đã nói, tao cần một tình yêu. Tao không biết sẽ ra sao, nhưng tao đã đón chờ sẵn cuộc chia tay!”. Tôi lắc đầu, tại sao dẫu biết là đau khổ nhưng người ta vẫn lao vào. Con thiêu thân cũng thế, lao vào ánh sáng để rồi chết đi...

Trong một lần tha thẩn trên mạng, tình cờ tôi vào blog của một người con trai có khuôn mặt góc cạnh. Đọc hết những dòng nhật ký của một người dưng, vậy mà khi không lại bật khóc. Ừ thì, cái chuyện chia tay có phải là của riêng ai? Người nào cũng có một góc cô đơn trong tâm hồn. Tôi để lại dòng comment: “Xin cám ơn anh”.

Tôi quen biết anh từ dạo đó. Kể từ đó, tôi thường xuyên vào blog của anh như một thói quen, chỉ để lại dòng comment “Cám ơn” sau mỗi bài viết.

Có lần, anh viết: “Tình yêu khiến người ta hạnh phúc, nhưng cũng khiến người ta đau khổ. Có lẽ, ta sẽ cô đơn, sẽ thấy tan nát nếu mất đi tình yêu, đừng né tránh nỗi đau, hãy đối đầu và làm bạn cùng nỗi đau và đơn côi. Rồi có lúc, ta sẽ bước qua được cái ranh giới nhỏ nhoi”.

Tôi không biết mình có bước qua được cái ranh giới mà anh nói hay không. Lòng vẫn băng giá lạnh căm. Một hôm, anh viết e-mail cho tôi hỏi: “Vì sao lại cám ơn anh?”. Tôi trả lời: “Vì những gì anh viết!”. Tôi trở thành một người bạn của anh. Chúng tôi nói với nhau nhiều. Về quá khứ của mỗi người, về tình yêu...

Đối với tôi, anh là một người bạn ảo. Người ta có thể dễ dàng nói ra tất cả những gì bình thường người ta không thể nói khi bước vào thế giới diệu kỳ này. Hơn nữa, anh ở tận nước Nhật xa xôi...

Thi thoảng, anh điện thoại cho tôi. Anh thường động viên tôi, rằng em đừng bận tâm việc mình cô đơn hay không, rằng có nhiều thứ còn quan trọng hơn nỗi cô đơn kia, em à! Nhưng có lần, tôi hỏi ngược lại anh, thế anh có cô đơn không? Anh vẫn trải lòng mình với cô đơn trên những trang blog đó thôi, anh vẫn chưa có được một người yêu nào đó thôi. Anh chỉ im lặng, rồi lại bảo: “Có những thứ không phải muốn là được. Anh chưa gặp được ai có thể làm anh rung động”.

Tôi bận rộn với chuyện học hành thi cử, anh vẫn e-mail cho tôi đều đặn. Lòng tôi bớt đơn côi vì ít ra, cũng có một nơi san sẻ. Anh cũng bảo: “Cám ơn cuộc sống đã cho anh quen em. Nhóc à! Một người bạn, một người em...”. “Đừng gọi em là nhóc, đã 20 rồi!”. “Ừ, anh gọi là bé vậy!”.

Nhiều lúc tôi bông đùa: “Anh có nghĩ mình sẽ yêu lần nữa?”. Anh đáp lạnh lùng: “Không bao giờ”. Rồi tôi tự hỏi mình, mình sẽ yêu lần nữa không? Anh - người yêu cũ của tôi - vẫn thấp thoáng trong ký ức của tôi...

Một ngày, khi tôi vừa tan học, có điện thoại, tiếng nói quen thuộc làm tôi giật mình: “Anh đang ở Sài Gòn, em đang ở đâu?”.

Nửa tiếng sau, chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê trên đường Nguyễn Trãi. Ở ngoài, anh trông có vẻ hiền lành và dễ gần hơn trên blog. Anh hay cười, nụ cười cũng hiền với hai cái răng khểnh. Hai chúng tôi không nói với nhau nhiều, chỉ nhìn nhau. Rồi anh bảo: “Mắt em buồn quá đó nhóc, nó không nên có ở một người 20 tuổi!”. Tôi trả lời: “Cũng không nên có ở một người 25, phải không?”. “Hôm nay, em có thể dành cho anh cả ngày để tâm sự không? Ngày mai anh đã đi rồi...”. “Ngày mai? Nhanh vậy?”.

“Ừ, anh về đây vì công việc mà!”. Tôi đồng ý rồi sau đó, tôi theo anh về khách sạn anh nghỉ. Hai chúng tôi bắt đầu nói với nhau nhiều hơn. Anh nói: “Khi nãy anh có gặp người yêu cũ, đúng là cái gì đã qua hãy cho nó qua, một cách bình thản em à!”. Anh chợt quay sang nói khẽ với tôi: “Em hiền và dễ thương lắm nhóc”.

Anh nhìn tôi, im lặng. Cả hai đều không nói gì nữa.

Rồi tôi nhắm mắt, đón nhận nụ hôn từ anh. Nụ hôn từ gần hai năm tôi mới được nếm lại. Một cảm giác vừa mới mẻ vừa quen thuộc chảy tràn vào lòng. Con tim tôi đập gấp gáp, vội vàng. Anh dừng lại, kê sát vào mặt, nắm lấy tay tôi và bảo: “Chúng ta hãy yêu nhau, nha nhóc!”. Tôi nhìn anh, rồi lại khẽ gật đầu. Tôi và anh đến với nhau, trao cho nhau mà lạ kỳ thay nước mắt ai cũng chảy. Hai kẻ cô đơn đang tìm đến nhau?

Rồi chúng tôi rời khách sạn, tôi chở anh dạo khắp nẻo đường Sài Gòn. Thứ bảy đầu tiên, tôi nghe lòng mình thôi khắc khoải.

Ngày đầu tiên trôi qua chóng vánh. Tôi về nhà mà thao thức, tự hỏi mình đang làm gì? Vội vã? Dễ dãi? Tôi vốn không phải tuýp người đó. Nhưng vì sao? Tôi thở nhẹ, đổ lỗi cho con tim... Hình ảnh của người yêu cũ thấp thoáng, làm tôi bỗng nhói lòng, cảm giác có lỗi. Nhưng tôi biết, mình đã sẵn sàng cho một tình yêu mới...

Ngày hôm sau, anh bận việc với công ty suốt cả buổi sáng. Đến chiều, anh gặp tôi, cả hai đều mừng rỡ tựa như đã xa nhau lâu lắm. Chúng tôi hát khe khẽ cho nhau nghe, tôi dựa vào lưng anh và nhận ra bờ vai anh rộng quá...

Đêm đó, tôi nằm cạnh anh, trong khách sạn. Lại quấn lấy nhau, nóng bỏng. Tôi hỏi: “Còn bao lâu nữa thì anh phải đi?”. “Bốn tiếng nữa em à!” - anh đáp, giọng buồn buồn. “Chừng nào gặp lại nhau hả anh?”.

“Anh không biết em à! Có thể là một năm hoặc hơn nữa. Anh sẽ cố gắng về thăm em...”.

Tôi lặng im, vùi đầu vào ngực anh. Tay quàng qua ôm lấy anh. “Chẳng lẽ yêu nhau mà chỉ gặp nhau mỗi năm một lần sao anh?”. Tôi nhìn anh đợi lời đáp. Anh thì thầm: “Đợi anh, em nhé, khi anh đã có đủ những cái anh cần phải có, anh sẽ về cùng em! Và mình sẽ mãi bên nhau. Chắc khoảng hơn năm năm, anh sẽ về đây sống cùng em... Quan trọng cả hai có được niềm tin”. Tôi không đáp. Đợi? Tôi sẽ phải đợi bao lâu? Và tôi có đủ kiên nhẫn để đợi không?

Liệu trong khoảng thời gian quá dài xa anh, tôi có đủ bản lĩnh để giữ mình thoát khỏi những cám dỗ bình thường của một con người. Và anh có thực hiện những gì anh đã nói? Có thật anh đang yêu tôi, hay chỉ nhất thời muốn chung đụng thể xác? Sao anh lại có thể yêu tôi nhanh đến vậy trong khi ngần ấy thời gian anh đã sống trong cô đơn? Rồi tuổi xuân của tôi, có chờ tôi không? Phải làm sao khi anh trở về, tôi không còn trẻ đẹp, và anh sẽ có người khác?

Bao nhiêu câu hỏi rối bời đặt ra, tôi gần như choáng ngợp trong đống câu hỏi đó. Và tôi cũng sợ nghe những câu trả lời. Liệu câu trả lời ấy có phải là chân thật khi thời gian khiến cho mọi điều có thể thay đổi?

Anh đi, để lại tôi trong nỗi nhớ thương vô bờ. Càng rơi vào sự cô đơn sẵn có. Những cú điện thoại gọi về cho tôi, tiếng anh nhẹ nhàng hỏi tôi: “Có đợi anh được không?”. Tôi đáp: “Được”, dù trong lòng hoài nghi về chính mình.

Tôi nói với đứa bạn thân về anh. Về việc tôi đã bắt đầu cho một tình yêu mới. Nó bảo: “Mày điên à? Mày vì một người tình hai ngày mà chờ đợi như thế sao? Một, hai hay năm năm hay hơn nữa? Mày đánh đổi cả một thời tuổi xanh và có chắc nhận được lại những điều mày đáng phải có?”. “Tao không biết!”. Tôi thở nhẹ, nhìn rất lung ra ngoài đường. Những chiếc xe hối hả lao đi...

Những tháng ngày dài lại nối tiếp nhau. Tôi vẫn sợ, những nỗi sợ mơ hồ cố hữu, vẫn hay khóc thầm và nhớ anh. Có những giây phút, tôi cô đơn kinh khủng. Những tối thứ bảy, tôi cà phê một mình và nghe nước mắt chảy ngược vào trong. Nỗi đau đôi lúc thành sự tị hờn khi thấy những cặp tình nhân hạnh phúc bên nhau vào những ngày cuối tuần.

Người ta bảo, sự chờ đợi nào cũng sẽ xứng đáng với cái nó sẽ có.

Tối về nằm dài trong một ngày thứ bảy cô liêu, nằm trong căn phòng 16 m2, giam hãm mình trong bốn vách tường lạnh giá. Tôi khát khao một bàn tay, một vòng tay ấm. Có những người muốn đến với tôi, nhưng tôi không dám đến lại với họ. Tôi nghi ngờ tất cả, liệu mình thử yêu lần nữa, có thành công không hay lại tiếp tục ôm lấy đau thương...

Một ngày như mọi ngày trôi qua. Tôi nhắm mắt và chìm vào giấc mộng mị êm đềm. Trong đó, tôi thấy anh nắm lấy tay tôi và dắt tôi đi trên một con đường không người, rất bình yên...

Hành trình chữa bệnh cho con của diễn viên Quốc Tuấn

40 tuổi mới có con nhưng số phận đã không mỉm cười với anh khi cậu con trai đầu lòng mắc bệnh hiểm nghèo. Suốt 7 năm, mỗi đêm vợ chồng anh chỉ ngủ 2-3 tiếng, không dám đi xa Hà Nội một ngày vì con không thể vắng bố, và gia đình anh như "thường trú" trong viện Nhi.

Sau nhiều thông tin thực hư về việc đạo diễn, diễn viên Quốc Tuấn có cậu con trai mắc bệnh lạ, lần đầu tiên "người thổi tù và" (vai diễn của anh trong phim "Người thổi tù và hàng tổng") kể về hành trình đưa con ra nước ngoài chữa bệnh. Cậu bé bị hội chứng APERT - bệnh xương cứng sớm cục bộ, và đường thở hẹp, một căn bệnh rất hiếm trên thế giới.

"Tôi lấy vợ muộn, năm 2000 cưới thì đến năm 2002 sinh cu Bôm. Khi vợ có bầu, đi siêu âm là con trai, vợ chồng tôi đã vui mừng khôn xiết. Không mừng sao được khi ở tuổi 40 tôi mới có con. Ngày đưa vợ vào bệnh viện, tôi hồi hộp lắm. Vợ tôi phải sinh mổ, tôi may mắn được bác sĩ đặc cách cho vào phòng sinh. Háo hức được bế con bao nhiêu thì lúc nhìn thấy con tôi lại như rơi từ trên trời xuống, choáng voáng vì con có nhiều khiếm khuyết trên gương mặt.

Tôi đứng chết lặng đến 30 phút. Đêm ấy về tôi đã thức trắng, mong sao đấy chỉ là cơn ác mộng. Không thể chịu được, gần sáng tôi lại vào viện. Đã xác định tư tưởng phải chấp nhận và chiến đấu với số phận nhưng cứ nhìn thấy con tôi lại không cầm lòng được. Lúc ấy con phải nằm trong lồng kính, điều bất ngờ là khi tôi đưa tay vào ô nhỏ để sờ vào tay con thì thấy con nắm chặt tay tôi, khóc một cách thổn thức. Chính điều này đã khiến tôi tin rằng bé Bôm là người bình thường và có thể chữa trị được.

ádf
Diễn viên Quốc Tuấn được nhiều khán giả yêu mến qua nhiều vai diễn chính diện.

Giấu vợ một ngày, 2 ngày, đến ngày thứ 3 thì tôi không nỡ, đành hé dần từng chút, vậy mà gặp con, vợ tôi đã khóc ngất đi. Rồi mọi việc cũng dần ổn, cả hai chúng tôi đều xác định tư tưởng là chấp nhận số phận và chăm con. Chúng tôi đặt tên con là Nguyễn Anh Tuấn, giống tên bố vì tôi mong mình có thể gánh thay một phần nào đó bệnh tật cho con.

Vì đường thở của Bôm rất hẹp, khi ngủ không thở được nên không biết bao nhiêu đêm 2 vợ chồng thay phiên thức bế con ngủ. Bôm 7 tuổi cũng là 7 năm liền mỗi đêm vợ chồng tôi chỉ ngủ 2-3 tiếng, không dám đi xa Hà Nội một ngày vì con không thể vắng bố, và gia đình tôi gần như hộ khẩu thường trú trong Bệnh viện Nhi Trung ương. Cũng may chúng tôi có người anh rể làm bác sĩ tại đây, đặc biệt được giáo sư, giám đốc bệnh viện Nguyễn Thanh Liêm giúp đỡ, tìm nhiều bác sĩ giỏi trên thế giới giúp việc chữa trị.

Năm Bôm được 3 tuổi rưỡi, xương hộp sọ bắt đầu cứng lại, không phát triển trong khi não vẫn phát triển bình thường, bắt buộc phải phẫu thuật can thiệp nới hộp sọ. Lúc này, Giáo sư Liêm giới thiệu con tôi với Giáo sư Jone Meler ở bệnh viện Hoàng gia Australia và có tài trợ viện phí để Bôm được phẫu thuật. Ca phẫu thuật này đã rất thành công, hộp sọ của Bôm đã trở lại bình thường. Tuy nhiên, đường thở của Bôm vẫn chưa được can thiệp do một vài trục trặc từ phía nhà tài trợ. Vậy là hai bố con phải về nước.

ádf
Vợ chồng diễn viên Quốc Tuấn và cu Bôm trong thời gian trị bệnh tại Hàn Quốc.

Tiếp những ngày sau đó, Bôm vẫn rất khó thở. Chúng tôi chạy đôn chạy đáo, định đưa con sang Singapore chữa trị, nhưng theo Giáo sư Liêm, trên thế giới không nhiều bác sĩ chữa được căn bệnh này. Rất may mắn, năm 2008, Giáo sư Daehyun Lew (Hàn Quốc) cùng một đoàn bác sĩ bệnh viện Sevenance, thuộc Đại học Yonsei, Seoul sang khám bệnh từ thiện ở Việt Nam.

Qua giới thiệu của Giáo sư Liêm, một tháng sau Bôm được đoàn tiếp nhận để điều trị. Mừng rơi nước mắt, nhưng nỗi lo khác ập đến bởi chúng tôi không còn kinh phí chữa trị cho con. Phía Hàn Quốc chỉ nói là chi phí đắt gấp nhiều lần ở Việt Nam, chứ không nói con số cụ thể.

Tạm gác nỗi lo, hai vợ chồng lại khăn gói cùng con xuất ngoại. Khi đó, may mắn là chúng tôi được một sinh viên đang tu nghiệp tại Hàn Quốc là Phạm Tiến Thăng giúp đỡ. Ngoài chức năng phiên dịch, Thăng và nhóm bạn còn lập một trang web về Bôm và ngay sau đó, chúng tôi đã nhận được nhiều thông tin đề nghị giúp đỡ. Ngoài ra, nhiều bạn trẻ khác cũng làm phiên dịch giúp và sát cánh cùng vợ chồng tôi suốt 6 tháng trời ở Hàn Quốc.

Dù đã xác định tư tưởng chi phí tốn kém, nhưng ngày bắt đầu vào viện, chúng tôi đã phát hoảng vì tiền viện phí quá cao, chỉ tính riêng một giường bệnh đã là 275 USD/ngày, nếu người nhà đi cùng có một giường gấp, cách mặt đất 10cm để ngủ, đó là chưa kể tiền viện phí, đi lại...

Chiều hôm trước mổ, Bôm bị cạo hết tóc, lúc này con tôi thực sự hoảng loạn, vợ chồng tôi cũng vô cùng căng thẳng. Thương nhất là Bôm cứ hỏi "Bố ơi, tóc đen của Bôm đâu rồi" và tìm mọi cách để soi gương, khiến chúng tôi liên tục phải quay đi giấu nước mắt. Rồi từ phòng gây mê, nghe con gào gọi tên bố mà ruột gan tôi xót như xát muối.

Ca mổ tiên lượng trong 7 tiếng, đến tiếng thứ 9, mọi hy vọng gần như tắt thì chúng tôi có tin nhắn "sắp xong", sau đó thắt ruột chờ đợi chừng 40 phút nữa, được nghe 2 tiếng "thành công", vợ chồng tôi đều khóc vì mừng.

Gần 3 ngày nằm điều trị ở phòng theo dõi đặc biệt trong tình trạng tay chân bị trói chặt, trên mặt gắn đầy thiết bị, Bôm vẫn rất ngoan ngoãn, nhưng phải đến hôm Bôm được về phòng chúng tôi mới thở phào. Sức khoẻ con tốt dần nhưng phải đeo một cái khung rất to lên mặt và phải nới vít mỗi ngày để nâng khuôn mặt lên, mỗi lần như thế Bôm lại đau đớn vô cùng. Sau đó tôi quyết định về ngoại trú, nhưng cứ 2 ngày đến viện một lần.

Bôm đeo khung sắt trong vòng 4 tháng, nhưng để hoàn thiện, chúng tôi phải ở lại Hàn Quốc 6 tháng. Hiện sức khoẻ của Bôm rất tốt, đường thở thông thoáng, khuôn mặt trở lại bình thường, nhưng tiếc nhất là răng Bôm là răng sữa nên không thay luôn được.

Nhìn con hồi phục hoàn toàn, được đi học bình thường, hoà nhập với các bạn là điều mà vợ chồng tôi mong ước suốt 7 năm qua. Điều quan trọng là chúng tôi nhận ra rằng, lòng tốt vẫn còn tồn tại trên đời này vì con tôi, vợ chồng tôi có được ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của rất nhiều người. Qua đây, tôi cũng rất mong có thể giúp những gia đình có con mắc căn bệnh hiểm nghèo giống cu Bôm để giới thiệu bác sĩ, bệnh viện, hướng dẫn tìm tài trợ và cung cấp thông tin chữa trị...".

(Theo Lao động & Xã hội)

Nói với anh về Trịnh

'Sống ở trên đời cần có một tấm lòng, dù chẳng để làm gì, dù chỉ để gió cuốn trôi đi...'

Chẳng biết tự khi nào ở mỗi trang đầu tiên của cuốn nhật kí, em luôn nắn nót những dòng chữ như vậy. Dường như câu nói ấy có tác động rất lớn đến cuộc đời và suy nghĩ của em. Cái triết lý tưởng chừng như đơn giản ấy vậy mà không hẳn ai cũng làm được đâu anh ạ, bởi trong cái cuộc sống hỗn độn xô bờ và đầy quyền lực này, hai chữ "tấm lòng" còn mấy ai được nhắc đến một cách trân trọng.

Đôi khi nó đã bị vùi sâu bởi những tính toán đời thường, bởi cuộc sống vốn dĩ là một trường tranh đấu và thật đau lòng khi giữa cuộc đời này vẫn còn vô vạn kiếp người đã không mang tấm lòng của họ ra để dối đãi với mọi người, đã vô tình đạp đổ đi những gì mà Trịnh đã tâm huyết nó suốt mấy mươi năm qua...

Bởi thế cho nên em đã luôn nghĩ rằng những ai yêu nhạc Trịnh đều là những con người có một tấm lòng thanh sạch. Họ hiểu được trong từng câu nói, lời ca hay kể cả những triết lý mà người đời vỗn dĩ hay gọi là "dạy đời" của Trịnh bao giờ cũng toát lên một cái gì đó rất thanh cao, điềm đạm và nhân từ.

Em không còn nhớ rõ mình đến với nhạc Trịnh và bắt đầu yêu nó tự khi nào, nhưng dễ cũng phải đến 7-8 năm rồi đó. Em đến với Trịnh thật tình cờ như ngày xưa chúng ta đến với nhau. Một người bạn của cậu khi từ Hà Nội về thăm quê đã mang theo một đĩa hát của Trịnh. Trong bữa ăn trưa hôm đó, cả nhà cùng ngồi ăn cơm và nghe nhạc Trịnh. Ngày đó em còn quá bé, chỉ loáng thoáng nghe mẹ nói về Khánh Ly, người phụ nữ sinh ra để hát nhạc Trịnh và em bật khóc ngon lành khi nghe tiếng nhạc vọng lên:

... Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi.
...
Bao nhiêu năm làm kiếp con người.
Chợt một chiều tóc trắng như vôi.
Lá ứa trên cao rụng đầy.
Cho trăm năm vào chết một ngày.


Ngày đó em còn quá nhỏ để có thể hiểu được những gì mà Trịnh gửi gắm qua những lời ca của mình, càng không hề có tham vọng muốn hiểu về ông, nhưng em đã bị ám ảnh bởi âm nhạc của ông. Để rồi mỗi lần buồn em lại mở nhạc Trịnh ra nghe, nhất là những ngày mưa... rồi em lại nhớ:

Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai...


Trước nhà em ngày xưa có một chiếc loa phóng thanh, cứ 5 giờ sáng mỗi ngày một lời bài hát lại được vang lên như đánh thức mọi người dậy để bắt đầu một ngày mới. Mãi sau này lớn hơn một chút em mới biết đó là bài Huyền Thoại Mẹ của Trịnh với những lời ca thật trữ tình viết về mẹ, để rồi bây giờ khi đang sống ở phương trời nơi đất khách, em lại quằn quại trong nỗi nhớ mẹ em:

Mẹ là gió mong manh
Trên đời con thầm lặng
Trong câu hát thanh bình
Mẹ làm gió mong manh
...
Mẹ là nước chứa chan
Trôi giùm con phiền muộn
Cho đi mãi trong long
Mẹ chìm dưới gian nan...


Đã có rất nhiều ca sĩ hát thành công những ca khúc của Trịnh, vậy mà em lại chỉ muốn nghe Khánh Ly hát... chỉ riêng Khánh Ly mà thôi. Nếu không phải là Khánh Ly thì em thấy nó thiếu một cái gì đó... có lẽ cách cảm nhận của em về Trịnh có hơi khác lạ một chút, nhưng em mặc kệ. Dù sao hồi còn ở nhà em vẫn luôn nghe và cảm nhận âm nhạc của ông theo một cách của riêng em và chỉ mình em biết. Thế là đủ rồi.

Em không biết vì đâu và vì lẽ nào mà Trịnh lại có thể viết lên được nhưng lời ca nồng nàn đến như vậy, có đôi khi em hóa mình trong những lời nhạc của ông. Còn nhớ ngày trước khi em rời quê hương sang xứ người du học, em cứ tua đi tua lại đoạn nhạc trong bài "Biển Nhớ":

Ngày mai em đi
biển nhớ tên em gọi về
gọi hòn liễu rũ lê thê
gọi bờ cát trắng đêm khuya...


Và cho đến tận bây giờ, trên quê hương dấu yêu em biết vẫn có nhiều người bạn vẫn mãi gọi tên em về.

Anh còn nhớ trong một lần nói chuyện em có hỏi anh vì sao ngày ấy anh lại "đến" với em không? Anh bảo: "Vì anh thấy em là người sống có tấm lòng, rất thông minh nhưng có một cái gì đó rất buồn". Anh có biết chăng, đó là nỗi buồn của Trịnh đó. Em là con bé sống nội tâm, đôi lúc thật yếu đuối và yếu mềm trước những lời ca của Trịnh, nhưng em vẫn có một bản lĩnh để cân bằng cảm xúc.

Em hiểu sự ủy mị bây giờ là một cái gì đó rất yếu thế. Nhưng những lúc cần em có thể rất mạnh mẽ, nhạc Trinh tuy buồn nhưng không bao giờ tuyệt vọng anh ạ. Trịnh dạy cho đời cách sống nhân từ, bỏ qua những tính toán đời thường. Em học được ở Trịnh quá nhiều điều, ví như: Sống trên đời này chỉ có thân phận và tình yêu, thân phận thì hữu hạn mà tình yêu thì vô cùng. Nhưng là làm gì để tình yêu có thể cứu chuộc thân phận trên cây thập giá đời.

... hay bởi những điều tưởng chừng như đơn giản mà không hề giản đơn chút nào, đó là: Đời sống vốn không bất công, người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù.

Em vẫn luôn tin là như thế, dù có lúc cái thật của em vẫn luôn bị đời người chà đạp, lợi dụng nhưng em vẫn luôn tin vào những điều Trịnh nói, bởi thế nên từ những ngày đầu chúng ta quen nhau, em vẫn luôn nói với anh rằng:

Hãy cùng nhau sống tốt và chân thành anh nhé, để dù sau này giữa chúng ta không thể trở thành một thứ tình cảm nào đó thì chúng ta cũng không ân hận bởi chúng ta đã sống thật trọn vẹn, không giả dối và bon chen...

Em biết từ ngày quen em, anh đã để ý đến nhạc Trịnh nhiều hơn, dù lúc buồn anh vẫn tìm đến với rock nhiều hơn. Anh bảo rock có ý nghĩa lớn trong cuộc đời của anh, vậy mà có lần em trêu anh hỏi: "Nếu giả sử sau này chúng ta thành một gia đình, ở nhà chỉ có một chiếc đài thì sẽ bật nhạc gì nghe đây?", anh bảo: "Anh nhường đài cho em nghe nhạc Trịnh, còn anh nghe rock bằng MP3 player", lúc đó em buồn cười và thấy anh thật đáng yêu. Nhưng hôm nay anh lại dặn em một điều mà khi nghe xong em cứ ngỡ anh vừa hóa thân vào Trịnh:

Chúng ta sẽ sống hết mình vì nhau em nhé, rồi duyên phận sẽ chỉ cho chúng ta những lối rẽ của từng người... có thể là em, là anh hay bất kì một người nào khác, điều quan trọng là chúng ta không cảm thấy bị lừa dối mà chúng ta đã có một thời gian chờ đợi và dành tình cảm chân thật với nhau.

Cả anh và em chúng ta đều không biết duyên phận liệu có đưa bọn mình về bến yêu thương hay lơ lửng giữa cuộc đời, nhưng em vẫn luôn tin rằng mai sau, cho dù anh có là ai và em có ở địa vị nào, nếu có nhìn về quá khứ chúng ta không bao giờ phải thốt lên:
Thật sai lầm vì mình đã yêu thương người đó!

Anh biết không, nhạc Trịnh đã cứu sống tâm hồn em rất nhiều, em không cần mình được công nhận là một người am hiểu Trịnh hay là một fan cuồng nhiệt của Trịnh, nhưng em lại yêu vô cùng cái cảm giác được "buồn đến tận cùng" nhưng vẫn không quên: "Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng" của Trịnh.

Em vẫn tự an ủi mình như thế và rồi em lại tự đứng lên sau những vấp ngã cuộc đời, sau những cay đắng mà như em hay nói "hạnh phúc bao giờ cũng bắt đầu bằng những ngọt, bùi, cay đắng đúng không anh?"

Trịnh có lần viết: "Đời người có bao nhiêu mà hững hờ", phải rồi, cuộc đời này ngắn ngủi lắm đúng không anh? Có thể ngày hôm nay ta còn sống, còn tồn tại... nhưng chắc gì ngày mai ta sẽ còn ở lại trên trần gian. Có phải Trịnh muốn nói ngày nào còn sống thì ta đừng bao giờ hững hờ và quay lưng lại với cuộc đời? Con người sinh ra là để yêu thương và chính vì họ được yêu thương nên đã tồn tại. Em cũng luôn nghĩ rằng mình sinh ra trên đời là để sống tốt, để xứng đáng yêu và được yêu.

Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai


Em còn nhớ cách đây không lâu có một người bạn đã ví em như: "Đóa hoa vô thường" của Trịnh. Anh ấy bảo: "Em rất gần mà rất xa, em hiện hữu mà chỉ hình dung. Cái vô thường là hiểu hết lẽ đời, là cái suốt đời đi tìm không có mà mình lại có cái không thể tìm. Em nhỏ bé, trẻ trung, nhưng em hiểu biết (khác với từng trải) và em có đủ tố chất của người con gái hiện đại: Mạnh mẽ, dịu dàng, đắm thắm và tràn trề nữ tính!".

Có quá cường điệu quá chăng khi người ta ví em với đóa hoa vô thường ấy? Hay nên xem nó như là một niềm tự hào? Em cũng không biết nữa, chỉ biết rằng lúc này đây em vẫn đang sống bằng tất cả trái tim, lý trí và tâm hồn nhiệt huyết của mình. Sống cho cuộc đời và cho những mai sau. Sống cho mình và cho những người mình yêu thương...

Mình chia tay nhau trong nhẹ nhàng và em chẳng còn kịp nói với anh thêm một lần nữa về Trịnh, nhưng em đã sống, đã yêu và đã ra đi đúng như cách mà Trịnh đã dạy cho em. Không biết có phải vì đã làm được như thế không mà em thấy lòng mình thật bình yên.

Có lúc em vẫn nghĩ về những điều và những ngày tươi đẹp đã qua, nhưng rồi sau đó em lại mỉm cười và bước tiếp. Em không cho mình gục ngã, em sống như chính là em không thể khác, dù có khi em chẳng giống hôm qua... Em đã bước tiếp chặng đường còn lại không có anh mà thấy lòng nhẹ tênh, nhẹ tênh như vạt cỏ chiều mà ngày xưa có lần mình từng nói rằng anh sẽ cưới em giữa đồi hoa cỏ may.

Khi em nói: "Mình chia tay anh nhé?" nghĩa là em đã chấp nhận một sự thật, một sự thật mà ngay cả chính bản thân em cũng còn hoang mang, nhưng em biết đó là cách duy nhất để em bình yên và anh thanh thản. Em giữ lại cho riêng mình những yêu thương vụn vặt nhất, lấy nó làm hành trang bước vào đời. Rồi nụ cười sẽ lại hóng khô tất cả... Hạnh phúc này mất rồi thì sẽ có hạnh phúc khác.

Em trân trọng những ngày đã qua và vẫn thích nghĩ rằng mình đã có một kho tàng thật quí báu, giữ cho mình những yêu thương nhất. Đằng sau những giọt nước mắt, những ngày buồn bã và những đêm thao thức với bao ý nghĩ như muốn bóp nghẹt trái tim mình, em đã hiểu rằng quá khứ dù có thế nào cũng là của mình. Hạnh phúc là em có quá khứ, có hiện tại và có tương lai và sống bao dung với nó. Và em đã mỉm cười thanh thản vì điều đó.

Có bao giờ trong những phút chạnh lòng, anh nhớ đến Trịnh và những lời em nói ngày xưa với anh về người nhạc sĩ có ảnh hưởng rất lớn trong cuộc đời em không?

Đã gần 8 năm rồi kể từ ngày Trịnh mãi mãi ra đi, Trịnh ra đi để lại cho trái tim những người ở lại, những người yêu quí ông một nỗi buồn không bao giờ bù láp nổi. Trịnh nằm xuống nhưng tâm hồn ông, những triết lý sống của ông và những lời ca của ông vẫn sống mãi trong lòng của những người đã, đang và sẽ mãi yêu dòng nhạc của ông.

Năm tháng qua đi nhưng tình yêu sẽ còn lại, mãi mãi...

P.S.: Bài viết này đã cũ, tình yêu và những lời tôi nói với anh về Trịnh cũng đã qua đi, nhưng tôi tin những yêu thương sẽ còn mãi ở lại cũng như Trịnh vẫn còn sống mãi ở trong tôi.

Hoàng Yến Anh