Sunday, October 26, 2008

Một buổi tối thứ 7


Đời bày biện chi quá nhiều nỗi buồn để rồi vẫn mãi loay hoay. Đôi khi chợt ước mình chỉ là cây, là cỏ để mặc thiên hạ và cuộc đời mỏi mệt, chỉ cần xanh chút lá là đủ. Chẳng biết từ bao giờ, mình hay chú ý vào những điều rất nhỏ, có lẽ đối với mình, niềm vui đến từ những điều thật nhỏ nhặt.

Mình đang cố gắng cảm nhận cảm giác bây giờ, không buồn không vui, chỉ đọng lại nơi tâm hồn một chút tiếc nuối. Tiếc nuối từ những câu chuyện xung quanh, từ những mảnh vụn hàng ngày mình phải va vấp để cho dù có kiên nhẫn chắp nối lại, vẫn không thể tròn trịa, vẫn không thể trọn vẹn và vẫn không thể nguyên sơ như thuở nào. Có những câu chuyện, những nỗi buồn…

Ngày còn bé, tôi thường ra bãi đất trống sau nhà, phóng tầm mắt ra thật xa, nơi trời và đất giao nhau, Ba nói đó là đường chân trời.

Ngày ấy, tôi đã từng ao ước, lớn lên nhất định tôi sẽ đi đến nơi xa xôi đó, tôi tin có một hoàng tử chờ tôi ở đấy. Và chúng tôi sẽ sống hạnh phúc bên nhau cả cuộc đời còn lại, như cái cách mà tôi hay đọc trong các truyện cổ tích ấy.

Lớn lên một chút, tôi biết ra rằng không hề có nơi trời và đất giao nhau. Dẫu vậy, chẳng hiểu sao tôi vẫn cứ muốn tin rằng, có một người đàn ông đang đợi tôi nơi ấy, thế giới yêu thương của tôi ở nơi ấy và tôi chỉ tìm được hạnh phúc khi đặt chân đến đó.

Có lần, anh đưa tôi ra biển. Chúng tôi lặng yên bên nhau, mỗi người mải mê theo đuổi một ý nghĩ. Rồi cuối cùng anh cũng nói: "Nếu có thể, anh sẽ đưa em đi đến cùng trời cuối đất, chỉ có nơi đó anh mới có thể cho em một hạnh phúc trọn vẹn". Đó là lần cuối cùng tôi được ngồi bên anh ngoài biển, để ngắm đường chân trời, thiên đường cổ tích của tôi.

Rất nhiều lần, tôi tự hỏi: "Phía cuối chân trời, nơi ấy có gì?". Có thật là thế giới hạnh phúc, có thật là nơi ấy chỉ có yêu thương, hay cũng chỉ là đất đá, nắng gió khô hanh? Tôi vẫn luôn ao ước có thể một lần chạm tay vào nơi ấy, vì anh đã hẹn sẽ chờ tôi ở đấy.

Nhưng, có lẽ, tôi có đi hết cả cuộc đời này, vẫn không làm sao đến được nơi trời và đất giao nhau.

(goclang – TTVNOL)

Bình yên và thanh thản dường như chỉ là những khoảnh khắc trong vô vàng bước đi mỏi mệt khi cuộc đời quá vội và hờ hững. Dẫu biết rằng cuộc sống không phải là con đường thơ mộng trải đầy hoa, nhưng mình vẫn không thoát được nhiều suy nghĩ ràng buộc, để rồi khi cuộc sống vẫn trôi, mình không theo kịp và đành dừng lại. Và những lúc như thế này, mình lại cảm thấy giản đơn, nhẹ nhàng lắm khi có những khoảng lặng để cảm nhận nhiều hơn về những niềm vui nho nhỏ và cả những vàng vọt của đời thường.

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười tựa lá bay

Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Thảm lá me vàng lại bước qua

Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn rã bay

Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời
Tôi chọn nắng đầy, chọn cơn mưa tới
Để lúa reo mừng tựa vẫy tay

Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi

Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương, ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim !

(Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui - Trịnh Công Sơn)

Có những câu chuyện, những nỗi buồn…

Mỗi ngày, tôi thường ra khỏi nhà từ sáng sớm và trở về lúc tối mịt. Việc đầu tiên tôi bước vào nhà là bật tivi lên nghe tin tức. Tôi thường vừa làm gì đấy, vừa nghe ngóng xem hôm nay thế giới có gì khác lạ không?

Nhưng dường như, gần hai tuần nay tôi hầu như không dám bật tivi. Có quá nhiều cảnh tượng tang thương, chết chóc... Khi xem những hình ảnh cơn bão miền Trung, động đất Indo, lòng tôi chùng lại, tôi ngồi thụp xuống và òa khóc. Tôi cũng vừa mất đi một người thân, tôi hiểu nổi đau quặn thắt đến thế nào.

Có lần, một người bạn nói với tôi rằng nó ghét biển. Tôi đã tròn xoe mắt, lần đầu tiên tôi nghe có một người ghét biển. Nhưng rồi dần dần tôi hiểu, gia đình bạn mấy đời gắn liền với biển, mưu sinh cùng biển và cũng sống chết với biển. Biển, với bao người dân chài, chỉ là những ngày mưu sinh miếng cơm manh áo cùng cực, chỉ là những thấp thỏm âu lo, chỉ là những ngày giông bão và là nỗi đau chẳng bao giờ nguôi ngoai...

Một người bạn ở ĐN, tâm sự với tôi rằng, mỗi ngày bạn đi làm đều ngang qua con đường BĐ, bạn yêu con đường này biết bao. Vậy mà những ngày qua, bạn đã không dám đi qua con đường ấy nữa, bạn không dám đối diện với những mảnh đời bất hạnh ấy.

Sóng gió rồi sẽ qua, biển rồi sẽ bình lặng. Nhưng, nỗi đau sẽ vẫn còn mãi trong tâm trí bao người dân làng chài...

Vào lúc này, nếu có một ước muốn, tôi chỉ muốn tựa vào một bờ vai và khóc, muốn một vòng tay vỗ về thật nhẹ và cái siết chặt cảm thông... Một thời gian dài sống xa nhà, thui thủi một mình, tôi đã gồng mình lên để tạo cho mình một lớp vỏ cứng cáp, để có thể vững bước trong cuộc đời, để có thể vươn lên bằng chính mình...

Những chuyến CTXH, những lúc lang thang bên trẻ bụi đời, những ngày cắm đầu với áp lực công việc... để bắt đầu những ước mơ cháy bỏng trên đất Sài thành này, không có nguồn động viên, chỉ có hai bàn tay và sự tự tin, đam mê... Những ngày nằm co vì đau ốm, những lúc nung người trong gác trọ tựa lò bánh mì, mà niềm tin vẫn không bao giờ nhạt mất... Những tháng ngày đó, tôi đã sống chan hòa và đủ cứng cáp để chưa khi nào tỏ ra mềm yếu.

Với bạn bè, tôi là bờ vai, là sự ấm áp của họ... Thằng bạn buồn chuyện tình yêu, bắt tôi chạy 20km đêm hôm xuống nhậu chung cho vơi buồn, giờ đã yên lành trong một gia đình nhỏ... Người bạn hôm nào ngồi đàn hát cùng bạn bè, chợt nhảy dựng lên khi chủ quán đem ra cái bánh sinh nhật tôi gửi từ trước: "Trời ơi, hôm nay sinh nhật tao!" giờ cũng đã sắp có baby...

Tôi luôn sống với niềm tin và sự hy vọng vào ngày mai, đi bằng đôi chân mình, không bao giờ biết cúi đầu, khom gối hay cong lưng, sẵn sàng đưa bờ vai mình cho người khác, hoặc lặng lẽ ngồi cùng chỉ để lắng nghe... Lặng lẽ một mình, tôi đã đạt được ước mơ nhỏ của mình trong công việc: một công việc tốt, làm chủ chính mình...

Nhưng...

Dạo gần đây, tôi trở nên lặng lẽ, tắt hết điện thọai, không gặp gỡ ai... Khi mình sống không đam mê, không niềm tin, không hy vọng, không mơ ước điều gì... mình sẽ không bao giờ bị thất vọng hay tổn thương nữa. Tôi đã hiểu được khả năng mình, cũng như hiểu rằng sự thành công không chỉ nằm ở nghị lực, tự tin, sự cố gắng không mệt mỏi... Nhưng tôi không còn nhiệt huyết, không còn tin yêu ...

Những ngày quá mệt mỏi, cô độc, tôi mới nhận ra mình khao khát có được một bờ vai để gục đầu vào khóc và cảm thấy nhẹ nhàng. Những mối tình qua đi cũng chỉ làm thêm tổn thương, chai sạn mà không có sự chia sẻ, cảm thông... Bất cứ người phụ nữ nào dù mạnh mẽ tới đâu cũng luôn cần một bờ vai để thấy mình nhỏ bé, để thấy mình được ấm áp, chở che.

Tôi giờ sống lặng lẽ không ước mơ, không niềm tin, bỗng hôm nay thèm được òa khóc trong vòng tay của anh... Rồi tất cả sẽ qua đi... liệu tôi có lại đủ chút niềm tin và nhiệt huyết để bước đi tiếp trong cuộc đời này?

Ta đi trong những rối bời
Có không mà cứ chơi vơi kiếm tìm?

(goclang – TTVNOL)

Có gì đó vẫn mãi chông chênh ở hiện tại…nhưng mình vẫn phải cất bước vì những điều sắp tới…

Con lật đật, người bạn nhỏ của tôi.

Một ngày nọ, cái ngày đã rất xa, xa lắm rồi... Đó là lần đầu tiên trong đời tôi khóc nhiều như vậy, đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết cuộc đời lắm gai nhọn.

Tôi đã giận dữ đá tất cả những đồ vật xung quanh tôi, chúng nằm lăn lóc trông rất thảm thương, như chính tôi lúc đó vậy. Duy chỉ có nó, dù tôi có đá đến trăm lần nó cũng bò dậy. Lặng nhìn nó, tôi hiểu ra một điều - nó kiên cường lắm, dù té ngã thế nào cũng nhất định đứng dậy.

Đến bây giờ, tôi vẫn luôn thầm cảm ơn người đã phát minh ra nó. Chính nó đã theo tôi suốt một thời gian dài, khi tôi vấp ngã, mệt mỏi đến rã rời, cứ ngỡ là mình không thể đứng dậy đi tiếp được nữa. Tôi lại ngồi nhìn nó, nụ cười vẫn nở trên môi và vẫn luôn đứng dậy cho dù bị tôi xô ngã không biết bao nhiêu lần.

Và chẳng biết từ bao giờ, hầu như tất cả những người bạn, người thân đều được tôi tặng Con Lật Đật. Tôi mong rằng tất cả những người thân yêu xung quanh tôi, cũng sẽ biết đứng lên, dù cuộc đời có xô ngã bao nhiêu lần đi nữa.

(goclang – TTVNOL)

Sao không là hạt muối mặn mà trong cuộc đời nhạt thếch? Và cuộc sống sẽ mỉm cười với những ai chân thành với nó…

Related Articles

No comments:

Post a Comment