Saturday, September 5, 2009

Nỗi nhớ Bayon - Dương Thụy

Xe dừng lại Trảng Bàng cho mọi người ăn sáng. Giờ anh hướng dẫn mới có dịp giới thiệu các thành viên trong đoàn với nhau: hai cặp mới cưới đi hưởng tuần trăng mật, một Việt kiều Thụy Sĩ chừng ba mươi lăm tuổi tên Lam, một Việt kiều Đức đã nghỉ hưu và Thế Sao.

- Tên em nghe hay như một câu hỏi không cần lời đáp – Lam lên tiếng làm quen – Thế Sao?
- Còn tên anh gợi nhớ quê xa với khói lam chiều – Sao chun mũi nhận xét.
Mọi người cười ồ, cảm thấy thoải mái vì đoàn toàn người có vẻ dễ thương. Không khí càng thêm thân thiện khi Lam mời mọi người sôcôla Thụy Sĩ. Anh cao dong dỏng, vẻ thư sinh với chiếc sơmi ngắn tay màu vàng chanh, mắt đeo kính thông minh và nụ cười hóm hỉnh.

Sao ngồi sát bên anh, thấy những ngón tay thon trắng trẻo và chưa bị chiếc nhẫn nào ràng buộc. Cô cười thầm, xấu hổ nhớ lời bà thầy bói phán “Cô sẽ gặp hôn nhân bất ngờ, với một người khác xứ sở. Tóm lại là Việt kiều hay ngoại kiều.”

- Sao còn đi học hay ra trường rồi? – Lam thân thiện.
- Anh muốn hỏi tuổi em chứ gì? – Sao nheo mắt đề phòng.
- Chỉ để hiểu hơn về bạn đồng hành – Lam nhìn Sao dịu dàng.
- Em già rồi, hai mươi sáu tuổi – Sao đột nhiên thành thật trước ánh mắt anh.
- Tự em khai đó nhé – Lam dịu dàng cười – Vẫn còn trẻ lắm so với anh và so với cả đoàn này. Thế mà đã một mình đi du lịch, hay lắm.

Sao cười nhún vai vẻ kiêu hãnh, chẳng rào trước đón sau kể mình làm việc trong bộ phận ngoại giao của một công ty đa quốc gia nên đã có dịp đi khá nhiều nước. Thậm chí thành phố nơi Lam ở bên Thụy Sĩ cô cũng có thể đã đặt chân đến.
- Thế Sao? – Lam trêu, nhìn cô thú vị – anh ở Berne, vùng nói tiếng Đức.
Sao bẽn lẽn thú nhận cô chưa đến, anh cười “Vậy thì để anh kể em nghe về thành phố này và hy vọng đón tiếp em một ngày gần đây”.

Lúc xe dừng lại làm thủ tục qua cửa khẩu, Sao đã thấy gần gũi với Lam thật nhiều. Cô kịp biết anh là kỹ sư tin học, xa quê hương đã mười tám năm. Qua biên giới đoàn đổi xe, anh trưởng đoàn giới thiệu tài xế người Campuchia và một hướng dẫn phụ là Việt kiều Campuchia tên Gia. Gia chào mọi người với nụ cười rám nắng khỏe mạnh rồi nhiệt tình giúp chất hành lý lên xe mới. Lam có vẻ rất cảm tình với Gia nên đề nghị anh ngồi chung băng ghế. Sao hỏi anh ở Campuchia lâu chưa. Anh nói mình sinh ra và lớn lên tại Phnom Penh, đôi lần qua Sài Gòn theo lời mời của khách nhưng lúc nào cũng thấy xa lạ.

- Sao vậy? – Lam hỏi.
- Tại nhiều khi khách mời “qua Sài Gòn ở nhà tui, tui dẫn đi chơi”, họ mời cho vui ai dè em đi thiệt – Gia trả lời với cái giọng thật thà làm mọi người bật cười - Qua đến nơi họ không nhiệt tình lắm. Dẫn đi hồ Con Rùa, siêu thị, tượng Bác. Rồi xong!
- Em làm hướng dẫn du lịch lâu chưa? – Lam tiếp tục hỏi.
- Cũng mới. Tại dân Việt mình vừa ngại vừa chê Cămpuchia. Có tiền đi Mỹ đi Tây chứ đâu ai du lịch qua xứ này. Từ hồi có phim “Bí mật ngôi mộ cổ”, thấy đẹp, khách mới tò mò đi thử. Mà cũng ít khách, như đoàn này chỉ có bảy người. Em có nghề khác, thỉnh thoảng mới làm hướng dẫn để được gặp người Việt bên nước sang.

Từ lúc có Gia lên xe, đoàn tỉnh ngủ. Trong cách kể chuyện dường như quá thật thà của anh lại có chứa duyên ngầm. Gia nói gia đình anh có khách sạn mini tại Phnom Penh, anh sáng làm giám đốc tối làm bảo vệ, nếu cần kiêm luôn dọn phòng và thường xuyên đóng vai khuân vác. Mọi người thay phiên nhau hỏi đủ thứ chuyện, từ chiến tranh, chủ nghĩa diệt chủng của Pôn Pốt, đến tình hình cuộc sống dân thường ngày nay. Gia cứ thế lần lượt trả lời một cách mộc mạc làm cả đoàn thoải mái cười thú vị.

Sáng hôm sau đoàn đi tham quan quần thể những ngôi đền cổ trong khu Ankor. Sao lân la bên Lam nhưng anh quá say mê vuốt ve từng phiến đá, trầm trồ những vết chạm khắc và bỏ hết tâm trí vào chiếc máy quay phim. Lẽ ra Sao cũng làm như anh vì cô thật sự yêu kiến trúc và hội họa, tiếc rằng những phiến đá chạm trổ dù có công phu đến đâu cũng không thu hút cô bằng một người đàn ông lịch lãm. Xung quanh ai nấy đều có đôi có cặp, Sao thấy mình lẻ loi.

Gia đột nhiên đến bên Sao: “Hình như em không vui?” rồi không chờ cô trả lời, anh kéo tay cô về hướng khác nhiệt tình giới thiệu những bức tượng Bayon có khuôn mặt cười tự tại, bất chấp những thăng trầm của cuộc đời. Sao nhận ra Gia không phải là loại người chỉ biết trả lời những câu hỏi của người khác. Anh hồn nhiên nói sáng nay nhận ra Sao không phải người yêu của Lam, tự nhiên thấy cô đẹp hẳn ra. Sao bật cười, thấy an ủi phần nào. Lúc cần lên những ngôi đền cao khá dốc với những bậc thang nhỏ hẹp rất khó leo, Gia đề nghị: “Anh phụ cho!”, rồi vô tư nắm tay cô kéo lên. Xung quanh, những cặp vợ chồng trong đoàn cũng đang dìu nhau. Lam đã một mình lên đến nơi, đứng lia máy quay phim khắp phía. Sao cố không đưa mắt tìm Lam nữa, cô vờ bận rộn nhìn ngắm nơi được xem là kỳ quan thế giới và mặc nhiên xem Gia như người chụp ảnh riêng cho mình.

Buổi tối đoàn dự tiệc và xem ca múa cung đình. Thấy Lam không còn bận bịu với máy quay phim, Gia hỏi:
- Anh không thích con gái Miên sao? Thường khách hay quay phim họ lắm!
- Anh thích cảnh Ankor hơn – Lam
nhún vai cười – Còn Gia? Sống ở đây từ nhỏ đến lớn, chắc rồi cũng lấy vợ Campuchia?
- Em không thích con gái Miên– Gia thật thà – Họ da đen quá, lại hay trét kem dày ơi là dày, đứng gần có mùi kỳ kỳ.

Mọi người đã bắt đầu bật cười vì sự tả thực của Gia nhưng anh không quan tâm.
- Em thích con gái Việt – Gia khẳng định chắc nịch - Đẹp tự nhiên, da trắng và thơm lắm.
- Vậy Gia có hay tán tỉnh mấy cô khách du lịch từ Việt Nam qua không? – Lam cười hỏi, mắt kín đáo nhìn Sao
- Ít lắm! Đa số đều đi với chồng hay người yêu, còn mấy người đi lẻ như Sao cũng khó quen – Lam nêu đích danh Sao làm mọi người nhìn cô cười – Gặp có mấy ngày, chưa kịp tìm hiểu thì xa nhau rồi.
- Vậy đành chịu thua à? – Lam không tha.
- Thì mình chân thành – Gia vẫn tự nhiên tâm sự giữa bàn tiệc – còn thì phải xem tánh ý người ta, rồi do cơ duyên nữa!
- Nhưng nếu già rồi mà vẫn chưa có người yêu Việt thì anh có cưới đại con gái Miên không? – Sao lúc này mới lên tiếng.
- Không biết nữa! – Gia cười, có vẻ gì vừa vô tư vừa buồn bã – Hy vọng không đến nỗi.

Làm việc trong môi trường ngoại giao, Sao quen thuộc với những câu nói lịch sự, những quan hệ xã giao, những ứng xử chừng mực. Vẻ mộc mạc và lối suy nghĩ đơn giản của Gia làm cô thấy lạ. Sao ngắm lại Gia, một thanh niên sinh ra và lớn lên không phải trên đất nước mình. Anh cũng chẳng sống tại một nước tiên tiến giàu có ở phương Tây để thỉnh thoảng về Việt Nam huênh hoang. Gia có một vẻ nam tính làm an lòng người với làn da rám nắng, đôi vai rộng, vòng ngực nở, chiếc mũi cao và đôi mắt hiền từ. Lúc vào thang máy chỉ còn hai người, Lam nhìn Sao nhẹ nhàng: “Gia dễ thương, phải không em?”. Sao không đáp, cô gật đầu ra vẻ đồng tình rồi bỏ về phòng mình.

Đoàn rời Siêm Riêp về Phnom Penh trên chiếc tàu cao tốc tại Biển Hồ. Gia giúp Sao lên mui thuyền ngắm dòng Tonlé Sap. Cô để mặc Lam chĩa máy quay về phía mình và Gia rồi cười ngụ ý với mọi người trong đoàn. Ai cũng có thể thoải mái trêu chọc Gia với Sao. Cô không phản đối, chỉ khó chịu mỗi khi Lam hùa theo. Buổi tối, chương trình tự do, Lam thân thiện đề nghị Gia về nhà lấy xe Honda chở anh và Sao dạo phố. Sao lọt thỏm giữa Gia cầm tay lái và Lam ngồi phía sau, nhìn “PnomPenh by night” chẳng biết nên vui hay buồn. Và rồi cô đã buồn thật sự khi tối đó Lam gõ cửa phòng nói với cô: “Gia thật thà quá! Nó rất thích em. Nếu đó không phải là mẫu đàn ông của em, em nên tế nhị cho Gia biết. Đừng để Gia nuôi hy vọng!”. Sao bực: “Em đâu hứa hẹn gì!”. Lam nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh biết, người như em, đi nhiều, gặp nhiều, Gia không hẳn là lý tưởng. Thì trân trọng nhau cái tình, em ạ!”. Sao gật đầu, khép cửa phòng. Một đêm mất ngủ.

Đoàn chia tay Gia tại biên giới, anh cười hiền lành: “Biết khó có dịp gặp lại, nhưng cứ hy vọng đi!”. Mọi người đã trao đổi địa chỉ liên lạc, hứa hẹn thể nào cũng có ngày quay lại Campuchia. Lam đại diện đoàn phát biểu: “Đất nước này chứa đựng nhiều điều kỳ diệu và một kỳ quan thế giới thật hùng vĩ. Thế mà có lẽ vì chúng ta ở quá gần lại mang nhiều thành kiến nên không biết rằng ở sát bên ta là một nơi đáng được trân trọng!”.

Phần Sao, cô chỉ biết nhìn Gia cười: “Cảm ơn anh nhiều lắm, mấy ngày nay làm thợ chụp hình cho em”. Gia không trả lời, nhìn cô cười dịu dàng. Lam có vẻ chờ đợi Sao nói điều gì đó cụ thể hơn, anh đến vỗ vai Gia thân thiện: “Nói thiệt nhé, vợ anh người Miên đó, đẹp lắm chứ đâu có xấu mà Gia chê con gái Miên dữ vậy! Tại kỳ này cô ấy không nghỉ phép được nên không đi cùng anh. Hè tới chắc chắn anh lại cùng sang Campuchia với bà xã”. Mọi người ồ lên, Gia chưng hửng: “Vậy hả?”, rồi toét miệng cười không biết nói gì thêm. Người tài xế thúc hối anh lên xe cho kịp đoạn đường quay về Phnom Penh trước lúc trời tối. Sao đứng lại nhìn cái dáng to cao vững chãi của anh khuất trong xe rồi vội vã đuổi theo mọi người đã vào đồn hải quan khai báo nhập cảnh.

Đoạn đường còn lại về Sài Gòn vắng hẳn tiếng cười, mọi người gà gật mệt mỏi. Sao thấy thật vô lý nếu cô không tiếp tục trò chuyện cùng Lam. Nhưng khả năng ngoại giao không giúp gì được Sao trong lúc này, cô vờ vùi mặt ngủ. Sao thấy “thù” mấy bà thầy bói, làm cô “hố” quá nặng. “Nhưng thật ra Gia cũng là Việt kiều đó chứ!”, cô bật cười chua chát với ý nghĩ này.

Sau chuyến đi, Gia phone cho Sao một lần, nhắc những kỷ niệm của kỳ du lịch. Lam cũng gởi email kèm những tấm hình chung nhóm và bức chân dung Gia với lời nhận xét “trông như một bức tượng Bayon thư thái”. Cô không liên lạc với Gia, cũng chẳng biết trả lời email cho Lam thế nào. Thỉnh thoảng nhớ lại chuyến tham quan sang đất nước Chùa Tháp, Sao bồi hồi tự hỏi Gia đã tìm thấy cho mình một cô gái Việt chưa hay đã bị Lam thuyết phục phụ nữ Miên cũng đẹp lắm? Dù gì tiêu chuẩn “con gái Việt da trắng” của anh vẫn quá đơn giản so với Sao.

Càng tiến dần đến tuổi ba mươi cô càng thấy hy vọng tìm ra một nửa của mình thật mong manh. Dẫu giao tiếp nhiều, cũng chỉ là những mối quan hệ xã hội với những cái bắt tay hờ hững, những ánh mắt mơ hồ và những lời nói đầu môi. Để rồi trong những đêm lẻ loi mất ngủ, Sao nhận ra vẻ mộc mạc chân thành của Gia thật đáng quí. Cái dáng người vững chãi và khuôn mặt hiền lành đó, giờ đã quá xa.../.


Related Articles

No comments:

Post a Comment