Sunday, August 31, 2008

Happydent White

Đi dạo một mình cảm giác thật thoải mái, mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn sau khi mình đã làm bia cho mọi người bắn tỉa, cười nói liên tục cả hai tiếng. Có lẽ do mình trầm và ít nói, nên sẽ là điểm bắn lý tưởng cho bà con chăng…mình cũng không biết.

Vẫn những con đường thân quen với những cảnh vật ít thay đổi, cuộc sống xung quanh dường như trở nên nhộn nhịp hơn khi mùa giáng sinh đang đến. Giáng sinh năm nay mình vẫn chưa có kế hoạch gì cụ thể…có thể là Nha Trang hay Cambodia…nhưng chắc chắn sẽ không nhiều ngày như năm ngoái khi mà một mình lang thang tận Hà Nội và Sapa cho đến năm mới. Thời gian trôi qua lẹ thật, vẫn nhớ như in ngày chạy ra sân bay với những cảm giác khó tả, những ngây ngô của người lần đầu tiên được nhìn thành phố từ trên không.

Không biết tự bao giờ mình thích đi dạo một mình vào buổi tối khoảng 10h, lúc này Sài Gòn trở nên mát mẻ và không khí dễ chịu giúp cho tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn. Vừa chạy ngang công viên trước mặt nhà thờ Đức Bà thì mình thấy cô bé bán hoa và Happydent White (chewing gum).

Mình quen em nhỏ này qua một người bạn lúc ngồi uống nước ở Hàn Thuyên (ngồi ngay công viên 30/4, gần dinh Thống Nhất). Mỗi lần ra ngoài đó, mình đều mua cho em và em cũng thật dễ thương. Nhớ có lần em ấy muốn tặng mình hai Happydent White vì có người trả 20 nghìn cho 2 vỉ trong khi giá chỉ 5000/vỉ.

Mình dừng xe lại để gặp em vì mình nghĩ là em bán không hết nên phải ở lại đến tận hơn 10h tối như vậy. Mình mua hết 5 vỉ Happydent White còn lại của em nhưng cuối cùng thì em vẫn không được về…rồi mình cũng có dịp được gặp một cô bé khác lớn hơn vài tuổi và tự nhận mình là chị của cô bé nhưng suy nghĩ và cách nói đã bị môi trường xung quanh làm cho thay đổi…rồi mình cũng được biết có một người hai bé gọi là bác ngồi ở ngay trước bưu điện thành phố để đưa tiền thối và đưa thêm Happydent White để bán…rồi mình cũng được biết hai em chỉ được về sau 11h30 tối khi công viên trở nên vắng vẻ…

Dù cho em nhỏ nói với mình là về nhà buồn lắm, không có gì chơi cả…dù cho em thích bán hơn thích ở nhà vì được tiếp xúc nhiều người, được nhìn đường phố nhưng mình cũng có cảm giác bất lực khi mình không thể giúp em được về sớm hơn để nghỉ ngơi hoặc học hành gì đó. Mình cũng chẳng biết em ấy có được đi học hay không mặc dù em nói trường em ở 38 Tú Xương (Christina Noble Children's Foundation - www.cncf.org).

Đôi khi ông trời thật bất công với người này hay người khác khi rõ ràng họ xứng đáng để có được một cuộc sống tốt hơn. Mình nhìn thấy bao nhiêu người quì lạy Chúa ngay tại công viên lúc đó nhưng liệu Chúa có phù hộ cho tất cả khi mà chỉ có 2 đứa bé nhưng ngày ngày phải đi vòng quanh ở đấy.

Em có biết không? Em đang là một cô bé dễ thương và em đừng để môi trường và cuộc sống xung quanh làm em thay đổí. Anh mong em sẽ có một tương lai tốt hơn sau này.

Related Articles

No comments:

Post a Comment