Tôi là người thứ ba hạnh phúc
Chào chị Ngọc và các anh chị!
Tôi cũng là độc giả thường xuyên của mục Tâm sự, sau mỗi ngày làm việc tôi thường đọc các tâm sự của các anh các chị và thực sự, tâm sự của mỗi người giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều trong cuộc sống và luôn tìm ra hướng giải quyết tối nhất cho tình huống của mình.
Hôm nay, mặc dù rất bận nhưng tôi xin được chia sẻ câu chuyện của mình. Tôi không muốn khuyên ai làm theo cách của tôi, nhưng tôi cũng hy vọng nó giúp cho ai đó quan tâm có quyết định sáng suốt trong tình huống mà tôi từng giống như vậy, làm người thứ ba.
Tôi quen chồng tôi cách đây 8 năm, khi đó anh có một gia đình, 2 đứa con và hơn tôi 15 tuổi. Còn tôi ra trường được 2 năm và trong thời điểm gặp chồng tôi, tôi đang gặp một cú sốc trong sự nghiệp. Tại thời điểm đó, khi tôi đang dành cho mình một vài ngày nghỉ ngơi để tìm cho mình cách giải quyết khó khăn của bản thân thì vô tình gặp anh ấy. Lúc đầu chúng tôi chỉ nói chuyện qua loa, câu chuyện cứ thế tiếp diễn, anh và tôi trao đổi số điện thoại cho nhau vì công việc kinh doanh của anh liên quan đến nghề nghiệp của tôi.
Nhận xét của tôi về anh là anh là người rất nghiêm túc và đứng đắn, tôi hầu như không đề phòng gì, anh cũng nói cho tôi nghe đôi chút về hoàn cảnh gia đình và tuyệt nhiên không nói xấu vợ. Tôi cũng không bao giờ nghĩ là tôi và anh sẽ yêu nhau, quan hệ giữa chúng tôi hoàn toàn trong sáng cho đến khi tôi chợt nhận ra mọi việc không như tôi vẫn nghĩ khi tôi thấy anh quan tâm đến tôi quá nhiều (tất nhiên bằng lời nói và một vài hành động cụ thể).
Lúc này, tôi gặp anh và nói thẳng cảm nhận của tôi đối với anh và đề nghị chúng tôi không liên lạc với nhau nữa. Lúc đó anh đã kể cho tôi nghe quá trình anh và vợ anh cưới nhau, những khoảng thời gian nào êm đềm, những khoảng thời gian nào xảy ra những cú sốc và sóng gió trong cuộc sống, sự phai nhạt tình yêu theo năm tháng và sống với nhau chỉ vì trách nhiệm với con cái, và hiện tại đã một thời gian rất dài giữa họ không có quan hệ vợ chồng. Cuộc sống gia đình bình thường nhưng mọi cuộc nói chuyện giữa anh và vợ khi đó chỉ xoay quanh việc học hành của con cái…
Anh rất thương vợ nhưng không còn tình yêu và anh nói anh cần tôi như một người bạn tâm giao, một người chia sẻ với anh (theo tôi hiểu thì có nghĩa là đi bên lề cuộc đời của anh). Khi đó, tôi đã khuyên anh nên tìm đến một người phụ nữ khác, một người có hoàn cảnh giống anh và cần anh trong vai trò như anh đang đề nghị với tôi. Tôi nói có như vậy anh mới giữ được gia đình của mình. Còn với tôi, tôi còn trẻ, tôi có mục đích sống rất rõ ràng, tuy đang gặp khó khăn nhưng chắc chắn tôi sẽ vượt qua được. Tôi cần có một gia đình cho riêng mình, bố mẹ tôi cũng cần tôi như vậy. Và tôi đã nói, nếu tôi đến với anh thì anh phải ly hôn với vợ, còn không thì thôi.
Có thể có nhiều người sẽ cho rằng tôi thật lạnh lùng và độc ác, nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tôi nghĩ đàn ông và phụ nữ là bình đẳng, mỗi người chỉ nên có một người yêu tại một thời điểm nào đó. Khi tình yêu đã hết, nếu cảm thấy không chung thủy được với nhau thì hãy ly hôn. Cách hành động của tôi là không đồng lõa với đàn ông khi họ lừa dối vợ con họ và cũng không để họ quá tham lam khi chỉ muốn thêm và không muốn bớt.
Tại thời điểm đó, anh nói hãy cho anh thời gian. Lúc này, công việc kinh doanh của anh gặp rất nhiều khó khăn trở ngại (nếu không muốn nói là đang trên bờ vực của sự phá sản), anh cần tôi giúp đỡ một phần công việc của mình. Tôi đã làm việc đó hết sức trách nhiệm, tôi thay anh xử lý nhiều việc trong đó có một việc là sa thải nhiều công nhân, nhân viên thiếu trách nhiệm, lười lao động và hay đòi hỏi, phần lớn họ là cháu của anh. Tôi đã tranh cãi và phân tích với anh rất nhiều lần về vấn đề này trước khi ra được quyết định bởi vì tính anh vốn thương người và điều đó là không tốt cho công việc.
Sau việc này, mọi chuyện đến tai vợ anh và chị ấy đến gặp tôi. Chị ấy nói bóng gió về việc quan hệ giữa tôi và anh, nhưng quả thật tại thời điểm đó tuy tôi cũng có tình cảm với anh, nhưng quan hệ giữa chúng tôi hoàn toàn trong sáng. Tôi đã nói với chị ấy rằng chuyện tình cảm giữa anh và chị chỉ có chị và anh là người hiểu rõ nhất, mong rằng hai người cùng nhau ngồi lại bàn bạc và phân tích để tìm ra biện pháp giải quyết. Còn tôi không giúp gì được trong việc này. Tôi cũng giải thích với chị ấy về việc tại sao công ty sa thải đám cháu của họ.
Hai ngày sau có người gọi điện cho tôi, đó là cháu dâu của họ. Chị ta chửi tôi thậm tệ và nói rằng vì chồng của chị ta phát hiện ra mối quan hệ không bình thường giữa tôi và anh ấy nên tôi đã tìm cách sa thải anh ta ra khỏi công ty, còn nói rằng tôi đừng tranh cướp chồng của người khác.
Thực sự là tôi chưa bao giờ có ý cướp chồng của ai cả, tôi đã nói với anh ấy về vấn đề này và cũng nói với anh về việc nên giải quyết chuyện riêng của mình, đừng để nó ảnh hưởng đến tôi và công việc của tôi. Tôi cũng nói thẳng rằng anh ấy không phải là một món đồ để ai đó tranh cướp, anh cũng không phải là đối tượng để tôi phải giành giật tranh cướp với ai đó.
Hết thời hạn anh ấy nói tôi chờ đợi (đó là 1 năm), tôi nói chuyện rất nghiêm túc với anh và quyết định ra đi. Tôi cũng hiểu rằng một gia đình với hơn 10 năm xây dựng dù không mấy hạnh phúc cũng không dễ dàng tan vỡ được. Tôi nói chuyện với anh một cách rất tỉnh táo và vui vẻ, tôi vốn là người biết kiềm chế mọi cảm xúc của mình.
Lúc đó anh ấy tỏ ra rất căng thẳng, anh nói không thể sống thiếu tôi được nhưng quả thật để ly hôn với chị ấy là điều rất khó khăn vì anh thực sự thương chị. Chị ấy không làm gì cả và mọi sinh hoạt, kinh tế phụ thuộc vào anh. Anh lại đề nghị cho thêm thời gian, và lần này là 6 tháng, để anh ấy có thể tạo lập được cho chị một công việc trước khi ly hôn.
Không phải tôi hoàn toàn tin anh ấy vì có lẽ tôi cũng không ngây thơ như vậy, nhưng tôi thực sự cảm nhận thấy sự chân thành trong lời nói của anh. Thời gian 6 tháng cũng không nhiều, và hơn nữa sau những cố gắng của tôi, công ty vẫn chưa khá lên được, nó vẫn đang trượt dốc, nó đã vượt quá tầm kiểm soát của chúng tôi, tôi cũng không đành lòng bước đi để anh ấy một mình trong tình trạng như vậy. Nhưng tôi bắt đầu ra điều kiện với anh và anh đồng ý với mọi điều kiện của tôi.
6 tháng trôi qua, mọi việc vẫn giậm chân tại chỗ, tôi vẫn tiếp tục ở bên cạnh anh ấy, động viên và giúp đỡ anh trong công việc, nhưng đồng thời tôi cũng bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình ở nơi khác. Tôi nghĩ, cái gì là của mình tự nhiên sẽ là của mình, cái gì không phải của mình thì cũng sẽ ra đi dù nó ở trong tay mình. Bởi vậy tôi không cảm thấy buồn chán hay mệt mỏi nhiều sau chuyện này. Mọi thứ không thực hiện được trong cuộc sống sau khi mình đã cố gắng tôi đều nghĩ đó là tại vì duyên và vì số.
Đó cũng là lý do mặc dù cũng rất thương vợ anh ấy nhưng tôi không mù quáng đến mức như một vài chị em chấp nhận đi bên lề cuộc đời của người đàn ông mình yêu để họ giữ được gia đình, hành động đó theo tôi là tự làm khổ mình. Tôi vẫn nói với anh tôi có thể hy sinh mạng sống vì người khác, nhưng không thể hy sinh hạnh phúc và danh dự gia đình vì người khác được.
Tôi không thể vì thương chị ấy và bọn trẻ mà chấp nhận đi bên lề đời anh để cả 3 cùng đau khổ được. Anh chỉ có thể chọn chị ấy hoặc tôi. Nếu giữa hai người không còn hạnh phúc thì nên ly hôn và có trách nhiệm với con cái, còn nếu hai người vẫn có thể níu kéo được thì tôi sẽ ra đi và chúc phúc cho họ. Trong trường hợp đó tôi mong anh cũng đừng quan hệ lăng nhăng với người khác để chị ấy phải khổ.
Cuối cùng, sau nhiều tháng ngày nỗ lực, chúng tôi đành hy sinh công ty của anh ấy để nó phá sản. Thứ cuối cùng chúng tôi giữ lại được chính là ngôi nhà của họ không bị ngân hàng tịch thu. Chị ấy đã rất sốc và bị ngất xỉu, tôi cũng không bất ngờ về điều này.
Lúc này, tôi đã giữ vị trí quản lý trong một công ty nước ngoài với lương tháng hơn 1.000 USD. Thứ tôi có thể giúp anh ấy là tiền lương hàng tháng của tôi hỗ trợ cho họ nuôi bọn trẻ. Anh ấy nghĩ không thể ly dị chị ấy trong tình trạng như thế này. Chị ấy vẫn không đi làm còn anh chật vật tìm hết việc này đến việc khác để kiếm sống, nhưng rất khó khăn. Điều tôi khâm phục anh ấy là bản lĩnh, anh đã không để mọi thứ suy sụp trong lúc khó khăn như vậy. Chúng tôi vẫn gặp nhau và tôi vẫn luôn chia sẻ với anh ấy.
Tôi sẽ rất đau khổ nếu chia tay với anh bởi sau một thời gian rất dài ở bên cạnh anh trong công việc và cuộc sống (3 năm) tình cảm tôi dành cho anh đã thực sự sâu nặng. Tuy nhiên đó cũng sẽ là lựa chọn của tôi khi thời gian không còn chờ tôi nữa, tôi đã 27 tuổi và tôi cần quên đi một mối tình không trọn vẹn để tìm cho mình một người đàn ông thực sự của cuộc đời mình, người mà với tôi đó mới là duyên phận của tôi.
Tôi đã nói chuyện với anh ấy, đây là lần thứ tư tôi nói về việc này. Anh ấy đã tỏ ra rất đau khổ và tuyệt vọng, trong suốt 15 ngày anh thường xuyên điện thoại cho tôi trong tình trạng say xỉn (trước đây ngay cả khi sự nghiệp bị sụp đổ anh ấy cũng chưa từng như vậy). Tôi cũng biết rằng anh đã từ rất lâu gần như không nói chuyện với vợ.
Tôi đã quyết định gặp lại anh ấy và đề nghị một việc mà bản thân tôi lúc đó cũng không biết được là đúng hay sai. Tôi đề nghị anh ấy hãy dứt khoát ly hôn với chị và đến với tôi. Anh ấy hãy để lại toàn bộ tài sản còn lại cho chị ấy, 2 đứa con anh một đứa đã vào đại học và một đứa vào lớp 2 sẽ ở với mẹ. Hằng tháng chúng tôi sẽ chu cấp tiền cho họ theo thỏa thuận.
Chị ấy có thể sẽ thuê một ngôi nhà nhỏ hơn một chút để ở, ngôi nhà đang ở chị ấy có thể cho thuê, tích lũy tiền bạc để tự tạo dựng cho mình một sự nghiệp nào đó. Còn anh ấy và tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới với hai bàn tay trắng, với một ngôi nhà đi thuê. Tại thời điểm đó tôi đã nghĩ phải an cứ mới lập nghiệp, tôi tin chúng tôi sẽ có lại mọi thứ bằng bàn tay và khối óc của mình.
Đọc tâm sự của các anh chị, có một vài tâm sự cho rằng 100% kẻ thứ ba là người vụ lợi, còn tôi, tôi không tin như vậy. Ở tuổi 27, có một công việc ổn định, đang thăng tiến, xinh đẹp và thông minh, có rất nhiều người đàn ông vây quanh tôi, có nhiều người có nhà lầu xe hơi muốn rước tôi về, nhưng tôi đã từ chối để đến với một người đàn ông thất nghiệp, không nhà, không xe, không tiền bạc và đầu đã 2 thứ tóc, chỉ bởi đơn giản vì tôi yêu anh ấy rất chân thành. Tôi tin vào những tiềm năng trong con người và bản lĩnh của anh ấy.
Chúng tôi đã đến với nhau và thành một gia đình thực sự hạnh phúc trong điều kiện như vậy. Bây giờ, sau 5 năm, chồng tôi đã lại trở thành một người thành đạt với hậu phương vững chắc là tôi, chúng tôi có nhà, có xe, có một đứa con đẹp như thiên thần. Và mỗi tuần anh ấy vẫn đón 2 con về ở với chúng tôi một ngày. Anh ấy có một buổi chiều để tâm sự với cậu cả như hai người bạn, điều mà trước đây anh ấy không làm được ngay cả khi ở bên chúng. Mỗi khi đi đâu hoặc mua gì cho thiên thần của tôi, tôi đều mua quà cho 2 cậu bé và trong nhà tôi cũng có phòng riêng của chúng. Vợ cũ của anh ấy vẫn sống một mình, nhưng chị ấy khỏe mạnh, tự tin và trẻ ra nhiều so với trước đây.
Cuối cùng thì cho dù mọi người có nói gì đi chăng nữa tôi cũng đã trở thành người phụ nữ hạnh phúc. Có nhiều người cho rằng khi một người đàn ông có thể bỏ vợ để lấy bạn thì người đó cũng có thể bỏ bạn, tôi không hoàn toàn nghĩ như vậy. Tôi luôn luôn cố gắng hoàn thiện mình trong xã hội cũng như trong gia đình, luôn làm mới mình, chăm sóc bản thân cả về nhan sắc và kiến thức, luôn là người bạn tốt nhất của chồng chia sẻ với anh mọi điều ngay cả những điều mà đàn ông ít khi tâm sự với vợ. Chồng tôi sau tất cả những việc tôi đã làm, đã không chỉ tôn trọng mà còn nể trọng tôi và tôi biết rằng chắc chắn trong mắt anh tôi là người phụ nữ đẹp nhất.
Tôi kể câu chuyện của mình mong rằng có ai đó trong hoàn cảnh của tôi có thể tự tìm được cho mình cách giải quyết. Tôi nghĩ điều quan trọng là ở các bạn.
Tôi xin được chúc các anh chị luôn hạnh phúc và chúc cho quý báo ngày càng có nhiều độc giả.
Chào thân ái.
Hoàng An
Giãi bày từ vợ cũ của chồng Hoàng An
Chào các bạn độc giả của VnExpress.net,
Tôi xin tự giới thiệu, tôi là người vợ trước của chồng Hoàng An. Tôi vốn không biết gì nhiều về Internet và mục Tâm sự. Cho đến cách đây mấy ngày, tôi nhận được một món quà đặc biệt từ một người họ hàng của chồng Hoàng An gửi cho. Đó là bài viết của Hoàng An và các bài phản hồi được đóng thành một tập.
Tôi rất bất ngờ về món quà này và đã đọc suốt đêm. Tôi không ngờ rằng câu chuyện của gia đình tôi đã trở thành một đề tài để mọi người bình luận. Người họ hàng của chồng Hoàng An vốn rất yêu quý tôi và đã động viên tôi viết bài gửi lên diễn đàn, tôi rất mong mục tâm sự đăng bài viết này để tôi có cơ hội giãi bày với các độc giả.
Tôi vốn là một người phụ nữ sống kín đáo và có phần nhút nhát. Từ nhỏ tôi luôn sống an phận và không bao giờ tranh giành cái gì với ai. Khi trưởng thành tôi được mọi người nhận xét là cô gái hiền lành và sống chu đáo với mọi người. Mặc dù không xinh đẹp nổi bật nhưng tôi có hình thức dịu dàng và ưa nhìn nên cũng được nhiều chàng trai theo đuổi. Trong số đó có chồng của Hoàng An.
Phải nói là anh đã rất kiên trì nên đã gạt được những chàng trai khác để chiếm được tình yêu của tôi sau một thời gian dài theo đuổi. Chúng tôi đã có những ngày tháng yêu nhau say đắm, có những năm tháng tuổi trẻ vô cùng lãng mạn. Mối quan hệ của chúng tôi đã rất thuận lợi về mọi mặt, được gia đình hai bên vun vén, anh luôn hối thúc tôi làm đám cưới sớm vì anh luôn sợ mất tôi.
Sau đám cưới đầm ấm và hạnh phúc, cuộc sống của chúng tôi tuy khó khăn về vật chất, nhưng hạnh phúc vô bờ, anh thường nói với tôi về mong muốn có một gia đình hạnh phúc lý tưởng: chồng sẽ là trụ cột kiếm tiền còn vợ sẽ chăm lo cho con cái và là hậu phương vững chắc cho chồng. Còn tôi cũng nói với anh về mong muốn của mình là sau khi con cái khôn lớn chúng tôi sẽ có những năm tháng tuổi già êm đềm chăm sóc cho nhau đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Với những mong muốn đơn sơ đó, chúng tôi đã sống những năm tháng hạnh phúc, và dồn hết tình yêu cho hai con. Cuộc sống êm đềm đó kéo dài được hơn mười năm, anh thì lăn lộn ở ngoài thương trường còn tôi thì chăm lo cho gia đình nhỏ cũng như lo toan công việc cho gia đình chồng. Có những lúc thấy anh căng thẳng suy tính công việc tôi thương anh vô cùng, và ngỏ ý muốn chia sẻ nỗi lo lắng đó. Nhưng anh đã ôm tôi vào lòng và nói rằng anh không muốn để tôi vất vả thêm nữa vì anh cũng biết việc chăm lo cho hai con học hành cùng việc lo toan cho nhà chồng đã chiếm hầu hết thời gian của tôi.
Tôi luôn tin tưởng vào tình yêu của anh với tôi và các con, ngay cả khi những người họ hàng của anh cho tôi biết quan hệ của anh với cô giúp việc ở công ty tôi cũng không nghi ngờ và luôn cho rằng cô ấy đang giúp chúng tôi rất nhiều. Cho đến khi công ty phá sản và anh tỏ ra thờ ơ với mẹ con tôi thì tôi mới tỉnh ngộ ra, nhưng đã không kip nữa rồi.
Anh đã khóc khi yêu cầu ly dị tôi. Khi nhìn vẻ tiều tụy của anh tôi thấy nếu mình cứ tiếp tục tranh giành anh với cô gái kia thì anh sẽ là người đau khổ nhất. Nếu ai từng xem vở kịch "Vòng phấn CAPCADƠ" thì sẽ hiểu tâm trạng của tôi lúc ấy. Hai cô bé trong câu chuyện giằng nhau con búp bê, nếu cứ tiếp tục giành giật thì con búp bê sẽ bị rách tan nát, nên một cô bé đành phải buông tay để mất con búp bê cho người kia chỉ để mong rằng con búp bê còn nguyên vẹn.
Tôi đã đành buông tay giống cô bé đó, nhưng đáng tiếc trong câu chuyện của tôi không có vị quan tòa tốt bụng để phân xử công bằng. Tôi đã ly dị trong tâm trạng như vậy đấy các bạn à. Tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều nhưng đành để mất anh. Sau khi ly hôn là những ngày tháng đắng cay nhất trong cuộc đời tôi, tôi đã buông xuôi để anh sắp xếp mọi việc.
Khi rời khỏi ngôi nhà thân yêu để bắt đầu cuộc đời mới, ba mẹ con tôi đã vô cùng khổ sở và vất vả, thiếu thốn cả về vật chất và tinh thần. Tôi có thể cắn răng chịu đựng được nhưng thương các con vô cùng, các cháu không đáng bị thế. Đêm đêm tôi khóc thầm cho số phận của mình, nhưng sáng ra phải cố cười nói để đem lại cho các con một ngày mới vui vẻ. Hành trang mà tôi mang theo khi chuyển nhà là những tấm hình kỷ niệm của chúng tôi từ ngày yêu nhau cho đến khi có các con.
Tôi luôn kín đáo cho các con thấy rằng chúng được sinh ra từ tình yêu của bố mẹ để chúng có được sự tự tin khi bước vào đời. Tôi hầu như kìm nén được cảm xúc đau đớn của mình để không khóc trước mặt con cái. Duy nhất có một lần khi cháu bé nói với tôi: "Đêm hôm qua con nằm mơ chúng ta lại được về sống ở ngôi nhà cũ, con nhớ nhà và thèm được có cả bố và mẹ", tôi đã bật khóc nức nở và không nói được lời nào.
Khi ấy cháu lớn bỗng trách tôi "Tại sao mẹ không giữ bố cho chúng con", tôi như gục ngã hoàn toàn. Nhưng hình như cháu lớn đã biết mình lỡ lời nên quay sang an ủi em "Em yên tâm, anh sẽ cố gắng học thật giỏi và nhanh chóng kiếm được nhiều tiền để ba mẹ con mình sẽ quay về sống ở ngôi nhà đó".
Trong giai đoạn khó khăn đó tôi nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của những người họ hàng bên nhà chồng, có người từng nói với tôi "chị chỉ mất chồng thôi, còn tất cả họ hàng vẫn coi chị là con dâu của gia đình. Khi cưới chị đã có lễ gia tiên nên tất cả tổ tiên của dòng họ cũng chứng giám và che chở cho ba mẹ con chị". Cho đến tận bây giờ họ vẫn thường xuyên qua lại và giúp đỡ ba mẹ con tôi mỗi khi cần thiết.
Tôi đã sống như một cái xác không hồn, chỉ biết dồn hết tâm sức chăm lo cho các con, vui niềm vui của chúng, buồn nỗi buồn của chúng. Mặc dù vẫn còn đau buồn nhưng tôi không còn oán hận bố các cháu, vẫn thường nhắc các cháu về thăm bố đều đặn và vui vẻ nhận quà của bố. Tuy nhiên sau mỗi lần các cháu từ nhà bố trở về, tôi thấy các cháu đăm chiêu và khó hiểu. Tôi giả vờ không để ý và các cháu cũng không nói chuyện gì về gia đình của bố, có lẽ các cháu sợ tôi buồn.
Càng lớn các cháu càng thương tôi nhiều hơn và đã có lần cháu lớn nói với tôi rằng “mẹ chính là động lực để con quyết tâm học giỏi”. Tôi thực sự hạnh phúc khi cả hai cháu đều học rất giỏi. Khi cháu lớn đỗ đại học tôi đã vui mừng khôn tả và dần lấy lại được cân bằng.
Giờ đây cuộc sống của ba mẹ con tôi đã tương đối ổn định, nhờ trời phật sức khỏe của tôi đã khá hơn rất nhiều so với trước đây. Tôi cũng đã tự tin hơn khi một mình nuôi dậy được các cháu nên người. Tuy nhiên mỗi khi nghĩ về tương lai tôi vẫn hơi lo lắng vì rồi đây các con tôi trưởng thành và bay xa, tôi không thể vì mình mà cản trở tương lai của các cháu, tôi sẽ sống tuổi già cô đơn không có người bạn đời bên mình để chia sẻ. Lo lắng là vậy nhưng tôi cũng hy vọng mình ở hiền sẽ gặp lành vì vào những lúc khó khăn đau khổ nhất tôi vẫn luôn có những người họ hàng và bạn bè luôn sẵn lòng giúp đỡ và chia sẻ với tôi.
Giờ đây tôi đang sống thanh thản vì không còn sự oán hận trong lòng. Tôi muốn gửi đến Hoàng An mấy lời: "Em hãy thay chị chăm sóc cho anh ấy thật tốt. Mặc dù bên ngoài trông khỏe mạnh là vậy, nhưng anh mắc nhiều bệnh mãn tính lắm và anh thường hay giấu bệnh để người thân không phải lo lắng".
Qua đây tôi cũng gửi lời cảm ơn chân thành đến những độc giả chưa từng biết tôi, nhưng đã chia sẻ và luôn chúc phúc cho tôi. Đây là món quà tinh thần vô giá đối với tôi. Mất đi một người, nhưng tôi nhận được tình cảm của rất nhiều người.
Xin chân thành cảm ơn mục Tâm sự đã cho tôi cơ hội cảm tạ những tấm lòng nhân hậu của các độc giả.
Violet
Tôi không cướp giật hạnh phúc của người khác
Chào các anh chị!
Cho phép tôi gửi đến các anh chị lời cảm ơn chân thành tới tất cả những lời cảm thông, những lời chê trách và sự chúc phúc của các anh chị tới tôi và gia đình tôi sau bài viết “Tôi là người thứ ba hạnh phúc”.
Phải nói rằng tôi hết sức bất ngờ vì có quá nhiều người quan tâm và phản hồi bài viết của tôi, nhưng không giống như nhiều người nghĩ, tôi đã đọc hết từ đầu đến cuối từng bài viết. Có những bài tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần với mong muốn lĩnh hội được tất cả những hàm ý sâu xa mà các anh chị muốn gửi gắm.
Tôi cũng không định viết bài viết này vì thực tế bài viết của tôi chỉ là một tâm sự nhỏ muốn trao đổi với chị Ngọc và những người có hoàn cảnh như chị Ngọc, mong muốn giúp họ có thêm một sự lựa chọn để giải quyết vấn đề của họ để có kết quả tốt nhất có thể cho tất cả những người trong cuộc chứ không hề có ý khoe khoang gì hạnh phúc mình đang có như một số anh chị nghĩ.
Cũng xin nói thêm rằng nhan đề “Tôi là người thứ ba hạnh phúc” là do ban biên tập đặt cho bài viết của tôi chứ không phải do tôi đặt, nếu đặt nhan đề cho bài viết của mình có lẽ tôi sẽ đặt là “Từng là người thứ ba nhưng bây giờ tôi là người phụ nữ hạnh phúc”.
Tôi cũng không muốn nói nhiều đến bản thân hay cuộc sống của chồng tôi và vợ cũ của anh ấy trước khi họ ly hôn bởi vì với những người quá nhạy cảm như một số anh/chị đã phản hồi bài viết của tôi thì dù tôi có nói gì thì đó cũng chỉ là sự ngụy biện mà thôi. Chỉ có một điều rằng đến thời điểm hiện tại, ba người chúng tôi đều rất thanh thản và hiểu rằng mình đã hành động đúng.
Vợ cũ của chồng tôi là một người phụ nữ tốt, chị ấy đang sống độc thân nhưng không cô đơn như mọi người nghĩ. Chị ấy có bạn bè, có công việc mà chị ấy yêu thích, tự tin vào bản thân (điều mà trước khi ly hôn chị ấy không có), vẫn là một người bạn của chồng tôi, và tôi tin rằng chị ấy cũng sẽ sớm tìm được hạnh phúc riêng của mình.
Đã 5 năm kể từ ngày chúng tôi kết hôn, đôi khi nhìn lại chặng đường đã qua tôi cảm thấy đó là một khoảng thời gian rất dài và vất vả. Khi quyết định kết hôn với anh ấy, tôi đã phải đấu tranh với bản thân mình rất nhiều vì tôi biết rằng nếu chúng tôi sống không hòa hợp, chỉ cần có những bất đồng nho nhỏ như mọi gia đình khác thôi là chắc chắn chúng tôi sẽ nhận được bom tấn của dư luận.
Và tất nhiên chồng tôi cũng hiểu điều đó, do vậy cả hai vợ chồng tôi càng yêu thương nhau hơn, càng đồng tâm hiệp lực với nhau hơn, nghị lực tăng lên gấp bội phần để vượt qua mọi khó khăn thử thách từ kinh tế, đến tình cảm đến các quan hệ xã hội.
Tôi đã đọc được rất nhiều các cụm từ như “cướp (giật) chồng, cướp (giật) hạnh phúc”… trong bài viết của một số anh/chị, tôi nghĩ nếu anh/chị đó không ở trong hoàn cảnh của 3 người chúng tôi thì đó là những người đang lý tưởng hóa cuộc sống. Còn nếu anh/chị đó ở vào hoàn cảnh của người vợ cũ chồng tôi thì tôi nghĩ anh/chị nên xem lại bản thân mình trước khi quy kết cho người khác.
Tại sao tôi lại nói như vậy? Hạnh phúc chỉ xây dựng được khi có 2 người cùng yêu thương, cùng cảm thông chia sẻ, cùng vun đắp mà con người thì không thể nói ai có thể cướp được. Hạnh phúc rất là vô hình, chẳng ai có thể nhìn thấy được mà chỉ có thể cảm nhận được mà thôi. Hạnh phúc có được sau cả một thời gian dài xây dựng và đương nhiên nó không dễ dàng mất đi và càng không thể bị cướp.
Hạnh phúc chẳng có ai tự nhiên mang đến, chính là tự mình tạo ra cho mình, hạnh phúc không gò bó nó là tự nguyện. Với tất cả những định nghĩa đó tôi không hề cướp hạnh phúc của ai, hạnh phúc mà tôi đang có được tôi dựng xây bằng sự nỗ lực của bản thân mình, bằng tình yêu thương với chồng của tôi và đương nhiên cả tình yêu thương mà anh ấy dành cho tôi nữa.
Có rất nhiều anh/chị đã dùng từ “ép” để nói rằng tôi ép chồng tôi bỏ vợ bỏ con. Không hiểu mọi người đã suy nghĩ kỹ chưa khi nói như vậy. Anh ấy đến với tôi đó là lựa chọn của anh ấy, đó là sự tự nguyện của anh ấy, trong toàn bộ bài viết của mình tôi không hề kể rằng tôi đã dùng thủ đoạn gì để ép anh ấy cả. Và giả sử tôi có giờ thủ đoạn nào để ép anh ấy liệu rằng tôi được lợi gì trong một cuộc hôn nhân không tình yêu (ép buộc).
Khi anh ấy bày tỏ tình cảm với tôi lần đầu tiên, như mọi người đàn ông tìm kiếm tình cảm ngoài gia đình khác anh ấy nói không hạnh phúc (mặc dù anh ấy không bao giờ nói xấu vợ). Tôi tin chắc chắn rằng một người phụ nữ khôn ngoan nào cũng sẽ hành động giống như tôi, đó là đề nghị người đàn ông đó ly hôn trước khi đến với mình, đó cũng giống như là một phép thử, và anh ấy đã nói cho thời gian.
Thời gian để làm gì? Thời gian để làm công tác tư tưởng với con, thời gian để làm công tác tư tưởng với vợ, người phụ nữ bản chất hiền lành đã luôn sống phụ thuộc vào anh ấy nhiều năm qua. Thời gian để tạo dựng cho chị ấy một công việc, một số mối quan hệ nào đó để chị ấy có thể tự tin và vượt qua cũng như có khả năng tìm kiếm các mối quan hệ mới sau khi ly hôn. Thời gian để anh ấy vực lại công ty đang trên bờ vực phá sản với hy vọng dù rất mỏng manh rằng sẽ vượt qua…
Và nếu như những lời nói của anh ấy là những lời nói không thật lòng, anh chỉ mong tìm kiếm ở tôi những phút giây vui vẻ ngoài chồng ngoài vợ thì anh đã không bao giờ chấp nhận tình chay với tôi suốt 3 năm như vậy mà đã nhanh chóng chia tay tôi để đi tìm cô bồ trẻ đẹp khác.
Có nhiều người mỉa mai rằng tôi đã ra sức đuổi những người họ hàng của vợ anh ấy ra khỏi công ty nhưng rồi cuối cùng công ty vẫn phá sản… Trong một nỗ lực cứu người, bác sĩ có thể cắt đi nhiều phần trên cơ thể bệnh nhân nhưng nếu người đó bị thương quá nặng người đó vẫn chết. Đấy là sinh mạng của một con người chứ không nói sinh mạng của một công ty.
Tôi đã cho nghỉ việc nhiều người trong đó có nhiều người là cháu của họ (phần lớn là cháu của anh ấy), nếu thực sự có tính toán trong việc này tôi sẽ phải vuốt ve họ để tranh thủ tình cảm của họ chứ? Nhưng không? Tôi làm như vậy vì trách nhiệm của tôi với công việc, và nếu tôi không làm như vậy thì có thể anh ấy đã rơi vào con đường tù tội, nhà đã bị ngân hàng tịch thu rồi.
Anh ấy chưa muốn ly hôn, không phải vì còn muốn hàn gắn. Con người của anh ấy tôi rất hiểu sau 3 năm cùng trải qua những khó khăn với anh ấy. Có lẽ chỉ có những người nào sống trong cảnh đồng sàng dị mộng mới hiểu được cảm giác của chồng tôi khi đó. Có lần anh ấy nói với tôi rằng “anh thực sự không còn tình yêu với chị ấy nhưng anh thực sự rất thương chị ấy, vì chị ấy là một người tốt” và lúc đó trông anh ấy rất tâm trạng.
Người miền Nam thường nói rằng “anh thương em” có nghĩa là “anh yêu em” nhưng với người miền Bắc thì khác “thương” là “thương” và “yêu” là “yêu”. Anh ấy từng mong ước có thể vực lại công ty, có thể bù đắp cho chị ấy nhiều hơn về vật chất khi mà tình cảm anh không thể chia sẻ với chị ấy. Nhưng khi đó công ty không còn, công việc của anh ấy cũng không còn, chỉ còn xác nhà, cuộc sống trăm ngàn khó khăn… Khi yêu tôi, anh ấy cũng mong muốn mang lại hạnh phúc cho tôi nhưng với suy nghĩ của anh ấy tại thời điểm đó thì đối với anh là quá xa vời khi anh cho rằng nếu tôi lấy anh ấy tôi sẽ rất khổ vì dư luận xã hội, vì tiền bạc và cả gánh nặng từ phía anh ấy nữa.
Lần sau cùng nói lời chia tay với anh ấy, tôi đã chuẩn bị cho mình nhiều kế hoạch để đảm bảo mình không bị rơi vào cảm giác trống trải cô đơn sau khi kết thúc một mối quan hệ kéo dài suốt 3 năm với nhiều kỷ niệm thăng trầm. Khi đó anh ấy nói với tôi rằng: “Nếu em không chờ anh nữa, anh sẽ cố gắng sống tốt, sẽ cố gắng không ly hôn với chị ấy nhưng chắc chắn rằng phần đời còn lại của anh sẽ rất cô đơn vì anh và chị ấy đã không thể nói chuyện với nhau từ nhiều năm nay”. Khi đó cả hai chúng tôi cùng khóc.
Trong lòng tôi thực sự cảm nhận đó là người đàn ông tốt mà tôi có duyên gặp trong cuộc đời này. Dẫu biết rằng trong cuộc đời không biết tôi có thể gặp ai hiểu tôi hơn anh ấy và yêu tôi hơn anh ấy hay không, nhưng khi đó tôi thực sự quyết tâm rời xa anh ấy và coi như chúng tôi không có phận.
Thực ra trong thâm tâm tôi vẫn nghĩ, nếu hai người không còn tình cảm nữa thì hãy ly hôn để giải phóng cho nhau khi còn trẻ, khi cả hai còn cơ hội để làm lại. Lúc mình còn trẻ, mình còn có công việc và bạn bè, nên việc về nhà khắc khẩu hay chiến tranh lạnh thường xuyên cũng nhìn về con cái mà thấy vẫn có thể cố gắng được. Nhưng khi mình sa cơ lỡ thế, khi mình già cả, bạn bè cũng không có nhiều, không còn thú vui bù khú bên bạn bè, không còn sức khỏe để đam mê công việc, lúc ấy chỉ muốn tâm sự với bạn đời.
Nhưng bạn đời cả đời chẳng hiểu mình chẳng thể nói chuyện với nhau, lúc đó sẽ thấy cô đơn như thế nào, lúc đó muốn ly hôn để tìm cơ hội mới thì cũng muộn rồi (đã 60 tuổi), nhất là với những người phụ nữ. Nhưng giữa tôi và anh là khoảng cách 15 tuổi, mặc dù cùng quan điểm sống và rất hiểu nhau nhưng tôi chưa bao giờ trao đổi với anh về việc này vì nó rất nhạy cảm.
15 ngày kể từ ngày chúng tôi nói lời chia tay, là 15 ngày thực sự khó khăn trong cuộc đời của tôi. Đó là thời gian mà tôi chứng kiến người tôi yêu sống trong đau khổ tột cùng vì tôi. Người tôi yêu, người đàn ông rất bản lĩnh khi bình tĩnh chèo lái sự nghiệp của mình dù nó đang xuống dốc không phanh, người đàn ông rất bản lĩnh khi mà sự nghiệp cả 10 năm xây dựng tan trong mây khỏi thì bây giờ đã trở nên quá yếu đuối vì tình. Anh ấy say xỉn và nhắn tin cho tôi những lời tình cảm khi không còn tỉnh táo, khi mà chữ viết trong tin nhắn cũng không còn chuẩn nữa.
Tôi phải đấu tranh với chính mình, tôi giống như người đang đứng ở ngã ba đường không biết rẽ một hướng nào đó hay quay lại. Tôi chọn quay lại, tôi chọn cách cùng với anh ấy đối diện với sự thật để vượt qua nó và nói tất cả những cảm nghĩ của mình với anh ấy để chúng tôi có nhau. Tôi không phủ nhận tôi là dấu chấm hết trong cuộc hôn nhân đó, nhưng tôi không hề lấy đi hạnh phúc của người khác vì hạnh phúc đó đã tắt nguội trước khi tôi xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy.
Chưa bao giờ trong cuộc sống hay trong những bài viết như thế này tôi nói rằng vợ cũ của chồng tôi không tốt hay không bằng tôi, vì vậy tôi cũng mong các anh chị đừng quá bức xúc khi cho rằng tôi đề cao bản thân mình hơn chị ấy. Tôi luôn biết chị ấy là một người phụ nữ tốt và xứng đáng được hưởng hạnh phúc, chỉ có điều chị ấy và anh ấy không hợp nhau, không cùng quan điểm sống và thực sự không phù hợp để sống với nhau.
Họ đã cố nhưng sự cố gắng đó đã không trọn vẹn được cả đời, đó là điều đáng tiếc, và tôi tin chị ấy sẽ gặp và cưới một người phù hợp với chị ấy (quan điểm sống, lối sống…) để được sống hạnh phúc. Vì vậy nếu như có chị nào rơi vào hoàn cảnh như vợ cũ của chồng tôi cũng đừng quá buồn phiền vì suy nghĩ “mình có lỗi gì mà chồng lại ly hôn”. Tôi thấy có quá nhiều phụ nữ có suy nghĩ như vậy.
Tôi cũng không đồng tình với một vài quan điểm cho rằng nếu ly hôn thì sẽ không bao giờ cho con gặp bố của nó. Pháp luật không cho phép như vậy nếu như không có những lý do cho thấy rằng gặp bố sẽ nguy hiểm đến đứa trẻ. Nhưng tôi nghĩ bản thân những người làm cha làm mẹ khi biết mình không thể giữ được gia đình hạnh phúc trọn vẹn cho con thì cũng sẽ tạo điều kiện để cả hai cùng quan tâm, chăm sóc đến con cái, cũng đừng thù hằn nhau, như vậy mới là vì con. Các anh chị có thể tham khảo một số bài viết về văn hóa ly hôn trên một số báo trong thời gian gần đây.
Với tất cả những gì tôi đã tâm sự ở trên đây, tôi hoàn toàn tự tin để nói rằng tôi rất tin vào thuyết nhân quả, biết rằng “gieo nhân nào gặt quả ấy”. Tôi đang gieo những hạt giống tốt cho cuộc đời tôi và hạnh phúc gia đình tôi: Đó là sự dịu dàng và chân thật, tôn trọng dành cho chồng tôi, sự nhân hậu dành cho tất cả các con của anh ấy, sự thân thiện dành cho gia đình, hàng xóm láng giềng và bạn bè của anh ấy, cũng giống như luôn biết giữ khoảng cách với những người đàn ông xung quanh để anh ấy yên lòng và luôn trau dồi kỹ năng sống. Vì với tôi kỹ năng sống là rất quan trọng. Và tôi tin tôi sẽ nhận được quả ngọt trong cuộc sống của mình.
Với tất cả những điều tôi đã nói ở trên, tôi hoàn toàn tin tưởng rằng tôi đủ tự tin để nuôi dậy con gái của tôi thành một người tốt, và nếu nó có đôi phần đức tính mạnh mẽ và quyết đoán của tôi thì tôi sẽ rất yên tâm. Vì tôi tin rằng trong cuộc sống sau này của con con sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua khó khăn mà nó gặp phải.
Có nhiều anh/chị cũng nói rằng tôi cứ tin tưởng là mình đang hạnh phúc nhưng biết đâu rằng chồng tôi đang vui vẻ bên cô em xinh đẹp tài năng nào đó. Cuộc đời không ai học được chữ “ngờ”, cuộc đời không ai biết trước được điều gì cả, biết vậy nên tôi chắc chắn cũng sẽ không mảy may gì nếu điều đó xảy ra đâu. Tuy nhiên như bao người phụ nữ hiện đại khác, giữa tôi và chồng có giao ước về những giới hạn được phép trong các mối quan hệ nhạy cảm, tôi chẳng cần bỏ thời gian ra để đi giám sát chồng hay cằn nhằn anh ấy về chuyện này chuyện nọ.
Có nhiều anh chị nói rằng “ước gì tôi đừng già, đừng nhăn nheo xấu xí, đừng xấu tính hay cằn nhằn” xin cảm ơn những điều ước tốt đẹp đó dành cho tôi. Phụ nữ ai mà chẳng muốn trẻ mãi, nhưng chẳng thể chống lại được với thời gian đối với nhan sắc của mình, nhưng phụ nữ luôn có thể làm mình thậm chí đẹp hơn theo năm tháng bằng kỹ năng sống, bằng cách xử sự.
Tôi có một quan điểm rằng trong gia đình tôi không có chữ cho từ “hy sinh”. Chưa bao giờ tôi làm điều gì cho chồng mà tôi nghĩ tôi đang hy sinh cho anh ấy cả. Tôi làm khi tôi thấy muốn, khi anh ấy vui và tôi thấy hạnh phúc. Tôi luôn quan tâm đến cảm xúc của mình trước tiên vì vậy mà tôi chẳng bao giờ có áp lực cho những việc mà mọi người vẫn hay gọi là “hy sinh” đó.
Chồng tôi có thể đáp lại thịnh tình đó hoặc không tôi cũng không đòi hỏi, chỉ cần nhìn thấy chồng vui cười, hạnh phúc là tôi thấy mãn nguyện rồi vì vậy anh/chị à, cảm ơn anh/chị đã nhắc nhở, tôi sẽ cố gắng sống như vậy mãi để chẳng bao giờ xấu tính đi cằn nhằn chồng này nọ. Còn khó khăn cơm áo gạo tiền, khó khăn mất cả gia sản, khó khăn vì áp lực từ phía gia đình, ốm đau, bệnh tật… tôi cũng từng trải qua rồi.
Tôi cũng xin được nhắn gửi đến anh Nguyễn Việt Trường tác giả bài viết “Hoàng an không thanh thản làm sao mà hạnh phúc được”. Vâng, như anh thấy đấy, chắc là tôi và chồng tôi sẽ không phải là không thanh thản như là anh nghĩ. Còn về phần tâm linh, trong sách nhà Phật vẫn dậy chúng ta phải biết từ - bi - hỉ - xả, vậy mà anh vừa đọc chuyện của tôi chưa kịp hiểu kỹ đã bức xúc đến mức phải nói như vậy chắc là anh cũng chưa đọc sách nhiều lắm đâu, hoặc là đọc nhiều nhưng tâm chưa nhập.
Những người đọc nhiều sách của các triết gia (trong đó có cả phật, chúa, thánh…) đều có thái độ rất bình tĩnh và điềm đạm trong cuộc sống. Trong sách nhà Phật cũng dậy trong thiện có ác, trong ác có thiện. Nếu ta cứu một người là làm việc thiện, nhưng người đó là kẻ giết người vì được ta cứu sống nên lại có cơ hội đi giết người khác thì việc thiện ta làm đã trở thành việc ác rồi. Nếu ta giết một người, đó là việc ác, nhưng giết người này nhằm ngăn chặn anh ta giết những người khác, vậy hành vi đó lại là việc thiện. Bởi vậy, đừng thấy đổ vỡ mà cho là xấu, đừng thấy lành lặn mà nghĩ là hoàn toàn tốt đẹp.
Anh còn nói rằng tôi phải cảm ơn người vợ trước của chồng tôi đã làm “chuột bạch” để tôi có hạnh phúc! Vâng, một ví dụ rất hay mặc dù nó không được hay cho lắm. Nhưng nếu ai cũng lấy sự thất bại của người khác, đổ vỡ của người khác để trải nghiệm và rút ra bài học cho mình để sống tốt hơn thì cuộc sống này sẽ tốt đẹp biết bao, sẽ có thêm nhiều nhiều người được hạnh phúc.
Cuối cùng tôi xin chân thành cảm ơn các anh chị đã quan tâm đến bài viết của tôi và góp ý cho tâm sự của tôi. Dù ủng hộ hay phản đối, dù chê trách hay khen ngợi thì tôi cũng xin được ghi nhận những góp ý của mọi người để hoàn thiện kỹ năng sống cho mình. Và tôi cũng xin chúc cho các anh chị luôn có hạnh phúc trong cuộc sống. Chúc cho những người thứ ba tìm được đường đi, đừng lầm đường lạc lối để phải lụy cho bản thân và khổ dai dẳng cho những người khác và mong rằng các anh đừng ngoại tình khi còn tình cảm với vợ con để rồi phải khổ cho cả 3 người.
Cảm ơn VnExpress.net đã một lần nữa tạo cơ hội cho tôi tâm sự với mọi người và chúc quý báo ngày càng thành công.
Hoàng An
Đến lúc chết, ba tôi vẫn không quên được vợ cũ là mẹ tôi
Tôi là người đã theo dõi bài viết của Hoàng An về chủ đề "Tôi là người thứ ba hạnh phúc" va cả bài viết thứ hai biện minh cho hành động của mình của Hoàng An từ lâu. Nhưng hôm nay tôi quyết định dành chút thời gian nhân những ngày được nghỉ lễ để gửi bài viết của tôi đến tòa soạn sau khi đọc bài viết của chị Violet, vợ cũ của chồng Hoàng An.
Xin nói rằng trước khi đọc bài viết của chị Violet, tôi đã không hề đồng tình với cách sống và quan niệm về mối quan hệ cũng như cách cư xử giữa người với người của Hoàng An để cho thấy rằng tôi không hề thiên vị.
Xin có đôi lời tự giới thiệu về bản thân, tôi là một phụ nữ 30 tuổi, đã lập gia đình và có một cháu trai rất ngoan. Chồng tôi là người Mỹ nhưng anh là người sống rất trọng tình cảm, nói vậy để cho thấy rằng tôi là người không hề bảo thủ và phong kiến (tôi sang Mỹ sống từ năm tôi 17 tuổi), vậy cho nên xin đừng nói rằng ý kiến của tôi không thuộc vào diện những người phụ nữ hiện đại.
Tôi hiện theo học ngành bác sĩ khoa tâm lý tại tiểu bang California cho nên tôi rất quan tâm về những vần đề có liên quan đến cách cư xử và mối quan hệ giữa người với người. Nhiều người chắc có lẽ không nghĩ rằng một phụ nữ đã 30 và có con lại có thể theo đuổi một ngành đòi hỏi rất nhiều thời gian, sức lực và tâm trí như thế. Xin thưa rằng vì tôi là người đã ở trong vị trí của con chị Violet ngày xưa.
Lần đầu tiên khi đọc bài viết của Hoàng An, nó đã khơi gợi lại rất nhiều những ký ức hạnh phúc và cả đau buồn của gia đình tôi ngày xưa. Không phải tôi chỉ đoán mà biết chắc chắn rằng Hoàng An đang tự huyễn hoặc về sự thanh thản của những người trong cuộc, và tai hại hơn nữa là của tự chính mình. Không đời nào một gia đình gắn bó với nhau hơn 15 năm trời lại có thể không bị tổn thương về mặt tinh thần khi phải chịu cảnh chia ly, nhất là khi những đứa con đều đã ở độ tuổi trưởng thành và đã có sự nhìn nhận về cuộc sống.
Xin Hoàng An hãy tìm hiểu những tài liệu, nghiên cứu và sách vở để đọc và hiểu thêm về vấn đề, "Effects of Divorce on Children" (especially when the parents divorce later on in life) nếu tự cho mình là người phụ nữ học thức và hiện đại. Nếu muốn tôi có thể gửi thẳng tài liệu cho Hoàng An và cả những người trẻ tuổi có suy nghĩ như Hoàng An để thấy rằng khoa học và sự tiến bộ của văn hóa hiện đại là để giúp chúng ta hoàn thiện hơn và giảm nhẹ những tổn thất cả về mặt sinh lý cũng như tâm lý, chứ không phải để đi ngược lại những giá trị truyền thống và lợi ích của nó.
Vấn đề Hoàng An thật sự không nhìn nhận được đó là Hoàng An đã chen chân vào gia dình của người khác những 3 năm trước khi họ chia tay, chứ không phai là chồng Hoàng An đã ly thân hoặc chia tay vợ trước khi gặp Hoàng An. Ranh giới giữa cái đúng và sai đôi khi chỉ cách nhau bằng khoảng cách một sợi tóc thôi. Trong vấn đề này đã quá rõ ràng rằng chồng Hoàng An đã ngoại tình cách này hay cách khác cho dù đó chỉ là ngoại tình tư tưởng, và Hoàng An là người đồng phạm.
Không có cái việc đấu tranh cho tình yêu như một số bạn đã sai lầm gán ghép ý nghĩa của những cụm từ này cho hành động và nhận thức của Hoàng An. Đấu tranh hết mình cho tình yêu là dành cho hai người không có ràng buộc và quan hệ pháp lý và cả tình cảm với bất kỳ ai khác, đấu tranh trong hoàn cảnh khó khăn để đến với nhau. Một khi đã có vợ hoặc chồng mà nảy sinh tình cảm với người thứ ba thì đó không còn là tình yêu chân chính nữa vì nó không được sự chấp thuận của cả luật pháp lẫn xã hội.
Hoàng An đã rơi vào hội chứng "self fulfilling prophecy" tức là trong sâu thẩm tâm thức biết mình sai, nhưng tính cố chấp và tự mãn đã thuyết phục Hoàng An rằng hành động của mình là đúng khi tự đặt ra những lý do được cho là xác đáng. Hội chứng này có tính positive nhưng cũng có tính negative. Nó positive khi một người muốn phấn đấu để đậu bằng đại học, thăng chức, cố gắng để khắc phục những điểm yếu bằng cách tự nói và động viên rằng mình sẽ làm được. Ngược lại nó cũng có thể đem lại hậu quả khi một người tự thuyết phục bản thân việc đúng thành sai, theo thời gian nó sẽ được tin rằng điều đó là đúng.
Hoàng An là người sống theo chủ nghĩa "materialism, self-interest, and fail to show compassion" tạm dịch là thực dụng, ích kỷ và thiếu tình người qua hành động và sự giải thích của Hoàng An. Những người như Hoàng An luôn cảm thấy bất an trong tâm hồn và điều này được cho thấy qua sự biện minh của Hoàng An. Hoàng An là người luôn muốn chiến thắng và sống bề ngoài để cho thấy rằng mình là người hoàn hảo, nhưng chính sự không chân thật và thiếu khiêm tốn này sẽ làm cho Hoàng An rất cô đơn.
Nếu có thời gian, xin tìm đọc tiểu thuyết "The Death of Ivan Ilych" để thấy sự phân tích của tôi về nhân cách của con người. Tôi không tin rằng Hoàng An có thể thay đổi cách sống và nhìn nhận của mình trong thời gian ngắn vì Hoàng An đang chìm đắm trong chiến thắng và sự tự mãn của mình khi chua nhìn thấy hậu quả về mặt tâm lý cho Hoàng An va chính con gái của Hoàng An.
Ba tôi ngày xưa cũng từng rất thành công trong sự nghiệp và cũng từng rời bỏ mẹ con tôi sau 15 năm gắn bó vì một người đàn bà khác. Mẹ tôi cũng như chị Violet là người phụ nữ hiền lành và nhịn nhục chịu thương chịu khó. Mẹ tôi cũng như chị vẫn yêu cầu tôi đối xử với ba tôi và mẹ kế bằng sự tôn trọng và thương yêu.
Tôi sống và vượt qua thời gian ấy chính là nhờ nhìn thấy sự mạnh mẽ và cả những đau khổ mà bà phải trải qua, và tôi tin rằng mẹ tôi cũng thế. Tôi còn may mắn hơn là được hai bên gia đình rất thương yêu và chăm sóc. Năm 17 tuổi, tôi được sang Mỹ học và tôi đã quyết tâm phải thành công để chăm sóc mẹ sau này. Thời gian ấy thật vất vả cho hai mẹ con nhưng nhờ cả gia đình bên Việt Nam và bên Mỹ chăm sóc mà chúng tôi đã từng bước vượt qua khó khăn.
Ba tôi đã rơi vào cảnh phá sản, phải bán cả nhà tổ tiên để trả nợ. Tôi còn nhớ lần cuối cùng gặp ông, ông đã cầm tay tôi nói rằng: "Mẹ con là một người phụ nữ tuyệt vời, chỉ trong một phút sai lầm của cuộc đời mà ba đã đánh mất tất cả". Nói rồi ông khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ông khóc. Không phải lúc ông quyết định ly dị với mẹ tôi mà là sau khi ly dị.
Có lần mẹ tôi bệnh, ông đã lén lút gọi tôi ra đưa cho tôi tô phở ông mua sẵn, dặn dò tôi đủ điều phải chăm sóc cho mẹ, và nhất là đừng để cho mẹ kế tôi biết. Mẹ kế tôi rất trẻ, khi gặp mặt cũng niềm nở, cũng ra vẻ chiều chuộng con chồng, có một điều là bà ấy chưa bao giờ dám tự hào khoe khoang như Hoàng An vì cả gia đình bà ấy va nội tôi kịch liệt phản đối mối quan hệ ấy.
Tôi biết ba tôi vẫn yêu mẹ, và có những điều đã trở thành thói quen đối với ông sau bao năm chung sống với mẹ, những thói quen và cảm giác không thể mất đi. Những trăn trở và đau khổ của ba chỉ có tôi biết vì ông chưa bao giờ để lộ nó ra cho mẹ tôi cũng như mẹ kế biết. Khi tôi về đón mẹ sang Mỹ nhập cư, ba tôi thẫn thờ như người mất hồn. Ba tôi không cho mẹ bán nhà vì sợ mẹ sẽ không còn gì vướng víu để về nữa, vậy là mẹ tôi quyết định không bán nhà để ba tôi yên tâm. Đó là năm tôi 23 tuổi.
Hai năm sau ông mất vì bệnh ung thư. Mẹ con tôi không kịp về gặp ông lần cuối. Ông chết không nhắm mắt như muốn chờ đợi mẹ tôi về để được gặp bà, chỉ kịp để lại dòng chữ viết nghệch ngoạc tên mẹ tôi và tên ông. Khi quyết định bán nhà, mẹ tôi được người hàng xóm cho biết ba tôi ngày nào cũng ghé về ít phút rồi vội vã ra đi. Mọi thứ trong căn nhà đều được sắp xếp ngăn nắp hệt như ngày nào chúng tôi đã từng sống cùng nhau.
Đám tang ba, bà nội tôi đã cấm không cho mẹ kế va đứa em gái chỉ mới 4 tuổi cùng cha khác mẹ được đến dự và đeo tang. Vậy mà bà ấy vẫn dắt con đến trong dáng vẻ tiều tụy và đau khổ. Ba nội tôi giận dữ đã tát và mắng bà ấy trước mặt mọi người. Chỉ có duy nhất mẹ tôi lao ra ôm bà tôi, khóc và quỳ xuống xin bà tôi hãy tha thứ và bỏ qua.
Sau này tôi biết mẹ tôi vẫn hay giấu tôi gửi tiền và quà cho mẹ kế để lo cho con, nhưng tôi làm như không biết. Vì tôi biết đó là niềm vui và an ủi của mẹ để xoa dịu sự ra đi của ba tôi. Tôi luôn nhớ như in câu nói của mẹ khi ba mẹ ly dị nhau: "Thôi bỏ đi con, tha thứ đi con. Con từng thấy xương cốt của một người chết chưa? Mẹ từng đi hốt cốt của ông ngoại con, con có biết không, người ta sống đẹp đẽ là vậy, quý phái là vậy, mà khi nằm xuống ai cũng như ai thôi con à, chỉ là những khúc xương trơ trọi, không đem theo được gì cả, có chăng để lại là cái đức cho con cháu mình thôi". Vậy là tôi đã quyết định theo học ngành tâm lý với mong muốn có thể hiểu và giúp được cho những người xung quanh giảm đi những tổn thương về mặt tinh thần và sống hạnh phúc hơn.
Chị Violet, chị là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, nghị lực và đầy lòng nhân hậu. Thật cảm ơn chị đã có thể dành thời gian để chia sẻ tâm sự của mình với mọi người. Chị đã sống hết lòng vì chồng cũ, vì con cái, và vì tất cả mọi người xung quanh mà quên đi bản thân mình. Để có thể vượt qua một cú sốc và sự thay đổi rất lớn trong cuộc đời mà chị vẫn có thế nén những đau thương của chính bản thân để lo cho con cái và thậm chí còn quan tâm đến chồng cũ của chị thì chị không hề là người phụ nữ tầm thường đâu.
Trong câu chuyện này, chị mới là người đáng khâm phục nhất và cũng là người chiến thắng trong cách đối nhân xử thế để có được sự bình thản trong tâm hồn. Xin lưu ý rằng sự thanh thản mà chị Violet có được là vì do cách sống, nhìn nhận, và bản tính vị tha của chị chứ hoàn toàn không phải do Hoàng An đã tự nhận mình ban phát và giải phóng cho chị.
Chị Violet ơi, xin hãy đừng lo rằng chị sẽ sống cô đơn khi về già, vì con cái sẽ không bao giờ bỏ chị đâu, và cũng đừng lo rằng chị sẽ là gánh nặng cho chúng. Có được người mẹ như chị là một niềm tự hào và hạnh phúc lắm đấy, không phải dễ gì mà kiếm được đâu chị ạ. Em cũng tin rằng trong con mắt của mọi người, kể cả chồng cũ của chị đó, chị mới là người phụ nữ đẹp nhất đấy vì anh biết rõ con người và sự nhân hậu của chị. Ai mà không cảm phục một người phụ nữ như vậy chứ. Em xin chúc cho chị và những người vợ, người mẹ chân chính như chị luôn luôn có nhiều sức khỏe và hạnh phúc. Chúc cho các cháu được thành đạt và thật nhiều may mắn.
Xin cám ơn tòa soạn và bạn đọc đã dành thời gian đọc những chia sẻ của tôi. Chúc sức khỏe và hạnh phúc đến với tất cả mọi người.
Sophia